Saturday, January 2, 2016
*Mỹ Du. (6)
Sáng chúng tôi dậy sớm, Phương Hùng đã mua đồ ăn về cho cả nhóm. Phượng cũng đưa gia đình Cậu Chín lên vừa đúng lúc. Làm thủ tục trả phòng xong, mọi người đem đồ đạc xuống dưới và rời khách sạn vào lúc 10 giờ. Chúng tôi giã từ thành phố đầy đèn màu ánh sáng, nhộn nhịp cả ngày lẫn đêm để ra phi trường đón máy bay đi Salt Lake City thuộc Tiểu bang Utah trên máy bay nhỏ của hãng Alaska. Cùng ngày Hoàng và vợ đón máy bay về Kansas City của Tiểu bang Missouri sau hai ngày họp mặt với Tố Dung, con gái tôi cùng Thầy Phương và Cô Phượng
Tôi ngồi nhớ lại, hơn mười bốn năm về trước, vợ chồng tôi cũng được Nga, Phượng đưa ra phi trường nầy sau vài ngày thăm viếng Las Vegas, để từ đây đón máy bay United qua ngã San Francisco rồi mới lên Portland thuộc Tiểu bang Oregon trước khi quay về Salt Lake City.
Khi ấy, lúc tới phi trường Portland, Chánh đón và đưa chúng tôi đi ngang qua thành phố trên đường về nhà. Hệ thống cầu trên sông ngang dọc coi cũng có nhiều lý thú. Chiều Chánh đưa chúng tôi đến thăm gia đình Thầy Tại nhà cũng ở gần đó. Lâu ngày mới gặp lại Thầy, Cô có nhiều vui mừng. Tôi và Chánh là bà con họ bạn dì thuộc cánh ông ngoại của tôi ở Vĩnh Trường. Mấy chục năm mới gặp lại nhau nên có nhiều chuyện để nói và để kể. Nhưng Chánh có vẻ hợp với ba tôi hơn vì có nhiều người trong câu chuyện mà tôi không thể nhớ rõ được.
Ngày thứ nhì, Chánh đưa chúng tôi đi qua thác Mulnomah ở cách Thành phố Portland khoảng 30 phút lái xe để tham quan. Chúng tôi chụp ít hình, quay phim để làm kỷ niệm. Lên đường dốc để đến chiếc cầu bắc ngang dòng thác có tên là Benson để nhìn lên đoạn trên cao đổ xuống và từ đây nước qua một độ cao lần nữa dưới cầu trước khi chảy ra dờng sông Columbia tức là dòng sông làm ranh giới thiên nhiên giữa hai Tiểu bang Washington và Oregon. Thác Mulnomah có nguồn nước chính từ dòng Mulnomah Creek, nó không bị khô cạn vào mùa hè vì lượng nước mưa, nước ngầm hoặc tuyết tan đủ cung cấp cho nó qua các mùa. Thác có hai bậc cao tổng cộng là 191 m, phần trên của thác cao 165 m. Ở đây có những cây mà trên thân có rêu chứng tỏ khí hậu nơi nầy lạnh cùng ẩm ướt nên mùa thu và mùa đông, dù cây rụng lá nhưng thân cây vẫn ẩm ướt thường xuyên. Điều nầy cũng tạo nên thích thú cho cảm quan của tôi.
Xuống dưới bãi đậu xe, Chánh đưa chúng tôi đến xem những hầm chứa cá con được người ta ép cho nở. Cá con rất nhiều, chắc người ta cho nở nhiều đợt, nên có nhiều cỡ khác nhau, Chúng tôi thả bộ ra bờ sông đến công viên đứng tựa bên một thân cây thật lớn, chúng tôi cứ trầm trồ không biết họ lấy thân cây nầy từ đâu về mà lớn quá chắc là lâu năm lắm! Nhưng không, Chánh tình cờ vin vào một võ cây, võ cây tróc ra là một miếng của thân cây giả, thế mà chúng tôi cứ tưởng là thật. Công nhận kỹ thuật làm cây giả rất tinh vi mình nhìn qua không thể biết được.
Ra xe, Chánh lại đưa chúng tôi về ghé ở vườn hồng, nơi trồng nhiều loại hồng và nhiều loại hoa khác rất đẹp. Vườn được chăm sóc kỹ lưỡng, tôi không hỏi Chánh về vườn nầy vào mùa Đông thế nào, nhưng chắc hồng cũng ngủ như nhiều loại cây khác hoặc trơ trụi trong cánh đồng tuyết thôi. Từ đây nhìn xuống thành phố Portland tương đối rõ ràng và xa xa là núi Hood với vòm tuyết đóng trắng xóa ở trên đầu xuống tới phân nửa núi. Hood là đỉnh núi cao nhất ở Oregon với độ cao 2,349 m, cách Portland 80 km về hướng đông đông nam. Đây là ngọn núi lửa có đá thuộc niên đại trên 500,000 năm, lần phun lửa đã qua xảy ra vào năm 1866. Khi chúng tôi di chuyển đến Kansas City của Tiểu bang Missouri thì trên tin tức có đề cập đến một tai nạn trực thăng ở núi Hood nầy.
Có phải chăng chính vì vườn hồng nầy mà Tiểu bang Oregon mới có tên là Rose State, hay mang biệt danh của một vườn hồng nào khác lớn hơn?
Từ giả nơi nầy, Chánh đưa chúng tôi qua Vườn Nhật. Đậu xe ở Car park, rồi đi lên vườn Nhật. Quả thật người Nhật có khiếu thẩm mỹ cũng như tinh thần dân tộc cao cũng phải. Nếu người Tàu đi đâu cũng thành lập Chinatown ở đó, thì người Nhật thường có “Vườn Nhật” mang đậm sắc thái của họ. Cùng bao nhiêu loại cây đó nhưng khi vào một vườn Nhật sẽ thấy cái nét riêng và khác xa với nhiều vườn khác mặc dù là của ai. Khung cảnh yên tĩnh, nhẹ nhàng, thanh thoát để rồi mình lắng nghe tiếng chim kêu, nước chảy khiến cho mình cảm thấy được giây phút trầm lắng tuyệt vời. Chánh thốt lên: “Ê mậy, vào đây nghe yên tĩnh quá, cỡ mình đi tu được vậy!”, tôi “Ừ!” và mĩm cười cho những thằng nặng trần tục như tôi và Chánh mà cảm thấy được cảnh Thiền cũng chẳng qua là chỉ ở tại vườn Nhật nầy thôi!
Xong chúng tôi về nhà và nghỉ ngơi. Ba tôi có dịp ôn lại những cảnh quan ngày xưa của Thủ Dầu Một, Bình Dương khi trò chuyện với Bác gái, má vợ của Chánh.
Sáng hôm sau, sau khi ăn uống xong, Chánh cho biết là sẽ đưa chúng tôi về sở thú Safari. Ôi! Chui choa, tôi tưởng gần nhưng đi hoài sao mà xa tít mù, xe ngừng lại hai ba chặng mới tới. Safari ở Winston gọi là Safari Village. Lấy vé vào cửa xem các con thú nhỏ, chim, loài bò sát, khỉ kể cả chó sói (trong chuồng)… thì trở ra xe để lấy xe đi vào khu các con thú lớn. Ngồi trên xe chạy vào trong theo một đường vòng khoảng chừng hơn 7 km qua các khu sơn dương, hươu cao cổ, đà điểu, gấu, ngựa rằn… Sở thú nầy có khu vực chừng 240 ha được mở ra từ năm 1973. Hai con gấu lớn quá đỗi, chắc nó hung dữ lắm nên chuồng của nó được dựng cao lên, cửa vào tự động khép mở, lại có thêm một người ngồi trong xe đậu ở một góc và có cây súng để phòng hờ khi có bất trắc đối với khách tham quan. Còn những con đà điểu to lớn không nễ nang gì xe cộ, chúng cản đường, đôi khi còn đến bên cửa xe thò mỏ vào khe cửa khép hơi hở mà mổ mổ vào người ngồi bên trong.
Chúng tôi trở về đến nhà cũng quá xế chiều. Một đêm nữa lại trôi qua. Ngày kế tiếp gia đình Chánh cùng hai gia đình em vợ đưa chúng tôi ra thành phố Portland đãi cho một chầu ở nhà hàng Nhật tương đối khang trang ở đây!
Sáng ngày hôm sau Chánh đưa chúng tôi ra phi trường để đón chuyến bay đi Salt Lake City cũng qua ngã San Francisco sẽ bay vào lúc 11 giờ 25.
Bây giờ tôi ngồi đây đợi chuyến bay về Salt Lake City một lần nữa với tất cả 14 người. Ba tôi không có vì ông đã mất từ gần ba năm về trước. Chuyến bay sẽ khởi hành vào lúc 1giờ 30. Đây là loại máy bay hai cánh quạt không lớn lắm vì hành khách không nhiều. Tôi ngồi bên một bà Tây mà bả không biết tiếng Anh, không biết bả ở đâu mà chỉ nói bằng tiếng Mễ hay Tây Ban Nha gì đó. Tôi với bả chỉ nói bằng ngôn ngữ quốc tế của hai bàn tay. Sau khoảng một tiếng rưởi trên không, máy bay đáp xuống phi trường Salt Lake. Ra phi cơ khí trời cũng còn oi bức mặc dù Salt Lake City ở trên độ cao và trời đã bắt đầu vào Thu.
Nhận hành lý xong, ra đến phòng đợi đã thấy nhiều người đến đón có Khuê, Bác trai ba của Hùng cùng các con của Hùng, Dung. Bây giờ tụi nó lớn quá chừng, nhất là bé Lin; nếu gặp nơi khác chắc tôi không nhìn ra chúng đâu. Lần trước khi tụi nó qua Úc đến nay cũng đã là 8, 9 năm rồi còn gì! Cuộc đời rồi cũng nhanh thiệt! Ở đây chúng tôi gặp lại Tường và con Tường là Thu đi du lịch sẵn ghé sang đây. Quả thật là đại gia đình sum họp!
Đoàn sắp xếp lên các xe để di chuyển về West Valley. Nhà trước kia vì chật không đủ chỗ cho các con đã lớn nên Hùng Dung đã đổi sang chỗ mới. Về đến nhà vào lúc 4 giờ 50. Ổn định chỗ ngủ thì chừng một giờ sau lại lên đường để đi ra phố ăn uống gần trung tâm thành phố: Hôm nay cháu Ti đãi cho một bữa tiệc ở nhà hàng Brazil. Cả ba đứa con của Hùng, Dung đều ra trường và đi làm nên mỗi đứa đãi cho các Dì, Cậu mợ, anh chị và Dượng 7 nầy một lần gọi là ăn mừng vậy mà! Món ăn của Ba Tây thì cũng giống như của mấy xứ Âu, nhưng có thịt nướng thì nó đem tận bàn, mình thích thì ăn tiếp nếu không thích thì cầm cái vật có dấu hiệu đỏ lật lên để nó biết mà ngưng, không cắt cho mình nữa! Biết vài cách lạ cũng là điều hay, đúng là “đi một ngày đàng, học một sàng khôn”!
Về đến nhà mở Karaoké cùng nhau hát vài bản, ai đi tắm thì đi, ai ca thì cứ ca để đêm nằm ngủ cho thoải mái. Và một ngày nữa lại đi qua!
(Còn tiếp)
Nguyên Thảo,
01/01/2016.
Subscribe to:
Post Comments (Atom)
No comments:
Post a Comment