*Thơ Đồ Ngông! (tt)
Tôi không tin,
Không tin gì nữa cả
Như bầu trời đang ở vào mùa mưa.
Mây xám xịt đang che đầy khắp lối
Người có hô, la hét, thì cũng chẳng đổi bao giờ!
Chỉ thương tội
Cho muôn người như một
Cắn môi đau, đau nhức đến khôn cùng
Mà không thể
Thoát vòng ngu kiềm tỏa
Vòng ngu ấy là “Kim cô hành giả”
Niệm nên đau, khống chế hết bầu trời.
Người ngã ngữa, mong một thời an giấc
Mong an lành của kiếp sống nhân sinh.
Đến bao giờ
Bao giờ thoải mái dân mình
Người ta mở mắt ra để nhìn vào lầm lẫn
Chẳng Thiên đường mà chỉ lại bất công
Tạo khủng khiếp ở khắp nơi mọi chốn
Địa ngục tồi, mà cứ tưởng thành công.
Thương thay cho số ngu đần
Tưởng khôn mà lại vạn lần của ngu!
Đồ Ngông,
28/01/2016.
Wednesday, January 27, 2016
Subscribe to:
Post Comments (Atom)
No comments:
Post a Comment