*Thơ Đồ Ngông! (tt)
Loay hoay đi một con đường
Vừa ra khỏi bến, đã thành loay hoay
Những người cầm lái tưởng hay
Ai ngờ chỉ lại bất tài không thông
Cứ hô, cứ quát, cứ đần
Hô hào cho lắm, chẳng đâu nên gì
Ai ngờ thiên hạ khốn nguy
Thế mà cứ tưởng đường lên Thiên đàng
Lại thêm rộng miệng huênh hoang
Đứng trên đỉnh núi, tầm cao trí người
Cổ xe quanh quẩn suốt đời
Đi ra chưa khỏi cái vòng loay hoay
Người ta bỏ mất ta rồi
Mà ta cứ mãi loay hoay quay vòng!
Đồ Ngông,
14/02/2016.
Saturday, February 13, 2016
Subscribe to:
Post Comments (Atom)
No comments:
Post a Comment