Wednesday, July 13, 2016
*Cờ Bạc!
Khen ai khéo đặt ra cờ bạc,
Cứ ngỡ lại là một thú vui
Bao nhiêu gia đình tiêu tan tác,
Con cái nhóc nheo, chết nụ cười.
Ta đã là người của nạn nhân
Lâu lắm, thời gian cũng chẳng gần
Cha đi đánh bạc, con không gạo
Sách vở mặc thầy, học tay không.
Thấy bạn khoe khoang đôi giày mới
Quần nầy áo nọ, tức căm gan
Chỉ tại cha mình mê cờ bạc
Nghĩ tủi thân con, lệ đôi hàng.
Từ đó ra đời, ta căm hận...
Sau nầy quyết chẳng để con thơ
Ước mơ không toại, lòng mong muốn
Dứt khoát vì con... chẳng đợi chờ!
Thế, bây giờ có "Casino"
"Máy kéo" tràn lan, với "keno",
Rủ nhau đưa bạc vào góp vốn,
Biết đến bao giờ lại lấy ra... !
Thua quá đi rồi, ta giựt hụi
Nợ như chúa chỗm trở nên lì
Lâu lâu ghiền quá, sanh chôm chĩa
Buôn bán "xì ke" hại nhóc tì.
Lảng vảng bên bàn khi sạch túi,
Xem ai hồng phúc xin vài đồng
Chơi chút đỡ ghiền quên tư cách...
"Này anh! anh có muốn "chơi" không?"
Ôi! Đời sao lắm cảnh phong ba,
Cờ bạc bày chi bán sạch nhà
Đem thân dí xuống (nhận xuống) bùn nhơ nhuốt,
Con cái hận đời, cũng bởi ta...!
Đồ Ngông,
8-4-02.
Subscribe to:
Post Comments (Atom)
No comments:
Post a Comment