Đã
từ lâu, Đồ Ngông tôi thường viết bàn về những câu chuyện mà Đồ Ngông tôi gọi là
“những chuyện tào lao” hay nói đẹp đẽ hơn theo danh từ Hán Việt là “Tào Lao Thế
Sự” để bàn bạc vui chơi cùng quý độc giả, cùng góp thêm vài ý kiến riêng hay cóp
nhặt được từ trong dân gian, quần chúng cho có thêm mùi vị cuộc đời. Nay, nhân
lúc phải ngồi nhà để giữ khoảng cách ly vì con Virus Covid- 19, hay có người gọi
đó là con Virus Vũ Hán hoặc là con Virus của Đảng Cộng Sản Trung Quốc, nó đang
hoành hành đến mọi nơi, mọi nước trên thế giới và gây đến hàng trăm ngàn người
phải chết và cả mấy triệu người lây nhiễm lẫn các nước phải đình trệ về kinh tế,
đời sống và thiệt hại về ngân sách không biết bao nhiêu mà kể. Cả một thế giới đang
lao đao, hàng tỉ người thấp thỏm không biết mình sẽ bị bệnh vào lúc nào, lại rồi
về vấn đề tài chính và kinh tế cho cá nhân, gia đình sẽ phải đi về đâu? Đã thế
mà phải bị giới hạn ở trong nhà hay khu vực hàng cả nửa tháng trời, thật là buồn
chán! Người ta không biết trách ai bây giờ, thế mà kẻ gây ra cứ huênh hoang cho
mình là người dẫn đường, đi trước thiên hạ!
Ở
trong cái thời đại “Toàn Cầu” nầy khiến cho mấy nước nhỏ khó lòng mà toan tính được,
không biết nên đi theo ai bây giờ? Theo ông lớn nầy thì lại mếch lòng với ông
kia, mà đi ở cửa giữa thì không ông nào lại tin mình, mà theo một ông thì mình
chỉ là chư hầu, nô lệ cho ông lớn đó mà thôi! Điều nầy làm cho tôi lại nhớ đến
thời mình còn “con nít” đi chơi với mấy thằng lớn. Khi chúng nó thuận thảo nhau
thì mình đi chơi chung vui vẻ; khi mà tụi nó nghịch nhau, hiềm khích thì mình
chỉ là tay sai, chúng biểu mình ra khích bác đánh nhau để chúng giành lấy hơn
thua theo kiểu “nhứt tướng công thành, vạn cốt khô”. Không nghe lời chúng thì
chúng không cho chơi, vì ham chơi mình phải nghe lời chúng. Khổ nhất là lúc mình
một mình, đang ngồi ở chỗ nào đó, chúng nó sai người vẽ lằn ranh đến sát chân mình
không cho mình bước vào: Đó là lằn ranh lãnh thổ của nó, bước vào là nó đánh. Vì
“sức yếu, thế cô” nên mình phải ngậm đắng, nuốt cay, yên lặng chịu thua mà rút
lui. Mình tưởng mình lúc nhỏ bị cảnh đó là phải rồi, nhưng hơn mấy mươi năm
sau, không ngờ đất nước mình lại giống y như cảnh hồi đó: Biển đảo của mình, nó
lại lấn chiếm rồi lại vẽ lằn ranh, bước vào đó thì biết nó. Nó là “Người bạn tốt
cùng giai cấp vô sản, bảo vệ chủ thuyết Thế Giới Đại Đồng”, nhưng Đại Đồng của
nó không là bình đẳng, tương trợ cùng nhau, mà đều là có dụng ý. Nó tán đồng
chia đôi đất nước của mình để rồi nó đưa vũ khí cho mình giết nhau, đánh nhau chí
tử, phá nát tan hoang nhằm cho mình suy yếu đi để rồi nó không mệt mỏi mà thống
trị, bắt mình làm chư hầu cho nó vì mình nợ nó quá nhiều! Mình đánh nhau để cho
đất nước nó được an toàn, nó giúp mình chẳng qua để nước nó không bị hăm dọa lật
đổ, hoặc chiến tranh. Chứ nó chẳng tốt lành
gì! Bây giờ mình suy yếu sau những trận chiến đánh nhau tương tàn thì nó tha hồ
khuynh đảo trên đất nước mình qua nhiều lãnh vực, phương diện, mình phải cúi đầu
lặng thinh giao cho nó! Chủ nghĩa Đại Đồng bình đẳng bây giờ thành chủ nghĩa Đại
Đồng của ông thầy “Vạn Thế Sư Biểu” Khổng Tử ngày xưa: Đại Đồng theo kiểu phải
quy phục về một mối, một Triều Đại duy nhất theo “Mệnh Trời” mà Hoàng Đế là do
Trời ban cho, hay còn gọi là “Thiên Tử”. Kiểu cách đó trong truyện Kiếm Hiệp của
Kim Dung gọi là kiểu làm “Bá Chủ Võ Lâm”!
Chủ
Thuyết Đại Đồng của Marx-Engel thật thích hợp với dã tâm làm bá chủ thế giới của
những quốc gia muốn thống trị thiên hạ nên nó càng được phát triển hơn, qua bạo
lực trấn áp quyết liệt mà trong lý thuyết Marx gọi là “bạo lực cách mạng”. Và đồng
thời với chiêu bài “chủ nghĩa quốc tế vô sản” nó được nêu lên để an lòng đối với
những tổ chức ở nước nhỏ nhằm cho họ thao túng mọi tình huống qua danh nghĩa vì
“Đại Cuộc”, chỉ tội cho những con người lãnh đạo nhẹ dạ lại “hiến dâng” đất nước
mình một cách vui vẻ vì “Đại Cuộc” cho một xã hội Đại Đồng không tưởng trong tương
lai!
Vì
“Đại Cuộc” người ta không từ nan bất cứ mọi thủ đoạn nào để có thể giành được “Thắng
Lợi”. Người ta có thể âm thầm phát triển vũ khí độc hại nhất miễn làm sao để thắng
được kẻ thù; chinh phục bằng lấn áp, áp bức với kẻ thấp kém hơn; bằng nói “hòa
bình” nhưng thực sự sau đó là chuẩn bị phát triển chiến tranh; bằng kiểu “dương
đông kích tây” hòng chiếm thêm đất đai, lập đồn lũy để củng cố vị thế về quân sự
của mình càng thêm lớn mạnh… Sự hùng cường về quân sự, kinh tế sẽ giải quyết được
nhiều vấn đề trên ưu thế về sức mạnh. Lịch sử đã chứng minh điều ấy! Hơn nữa để
biết, hiểu kẻ thù phải tận dụng lòng tin của chúng để “cướp” được tất cả những
gì mà kẻ thù có để làm hành trang “tiến công” kẻ thù, như trong thời chiến
tranh người ta đã có câu “lấy vũ khí của giặc để đánh giặc”. Ngoài ra người ta
cũng có thể học theo lối “Ngụy Quân Tử” của “Nhạc Bất Quần” trong một bộ truyện
nào đó của Kim Dung để lừa thiên hạ, cho thiên hạ thấy mình tốt mà theo phe! Tâm
địa con người biến hóa thật là không thể lường được!
Bây
giờ lại đến chuyện dùng con Vi khuẩn nhỏ bé để làm vũ khí, NẾU nó đúng là
loại “vũ khí sinh học” thì quả thật người ta đã thành công một cách mỹ mãn, vẹn
toàn vì nó gieo rắc tai họa cho thiên hạ, nhân loại vô vàn. Nương vào tình trạng
lúng túng ứng phó của khắp nơi, người ta có thể thống lĩnh thế giới dễ dàng, đã
thế mà còn chứng minh là mình là kẻ đáng thống lĩnh thiên hạ! Và nếu người ta tố
cáo hành vi âm mưu của mình thì mình cứ tố cáo lại người ta trong luận cứ giống
vậy để tạo nên “trận hỏa mù” mà thiên hạ bên ngoài không biết đâu mà rờ! Đó là “sách
lược” mà người xưa đã để lại, ta cứ theo đó mà làm, tất nhiên sẽ có những con
người “nhẹ dạ” sẽ nghe theo!
Ôi!
Quả thật con Virus Vũ Hán nầy thật là độc đáo, có thể xem là độc nhất vô nhị:
Người bệnh chẳng biết mình bị bệnh, đi tiếp xúc với bao người để rồi lây lan
theo mức độ nhanh chóng theo cấp số nhân. Kẻ thù mà bị dịch bệnh rồi chỉ lo đối
phó về y tế không thôi thì đã mệt, chứ chưa nói đến ảnh hưởng về kinh tế một cách
khủng khiếp, mọi sinh hoạt trong dân chúng bị đình trệ. Trên thực tế đã cho thấy
chỉ một số người nhiễm bệnh từ Vũ Hán lên máy bay đi đến đâu thì tạo thành những
ổ dịch ở nơi ấy, và rồi sự lây lan nhanh chưa từng thấy. Hiện tình ở 213 quốc
gia trên toàn thế giới đang phải ứng phó với dịch bệnh là một bằng chứng hiển
nhiên: Với hơn 5 triệu người nhiễm bệnh, lẫn hàng trăm ngàn người chết. Nếu không
là “mục đích” cho chiến tranh vi trùng thì tại sao người ta phải dấu diếm, hủy
tang chứng, không cho người khác kiểm tra… với những hành động quyết liệt như vậy.
Chính vì thái độ ấy, Đồ Ngông tôi thật là nghi ngờ, và không bao giờ tin được
những luận điệu mà kẻ gây ra đã biện hộ, nhất là từ hiện tại cũng như trong quá
khứ họ đã chẳng bao giờ là “Sự Thật”, mà chỉ là “Gian Trá”!
Đồ
Ngông,
22/05/2020.
No comments:
Post a Comment