Wednesday, October 20, 2010

Thơ Nguyên Thảo:

Quê Hương Tôi!

Quê hương tôi không là thần thoại
Mà lịch sử trải quá bốn ngàn năm
Là máu, là xương, là những gì khổ ải,
Là đau thương, là khốn cùng oằn oại
Đứng vùng lên đối lại với kẻ thù,
Không mấy thời
Được những lúc nghỉ ngơi
Từng thế hệ vươn lên giành độc lập.

Quê hương tôi,
Với lũy tre làng giăng mắc
Ôm mái đình làng, xóm nhỏ thôn xưa;
Tiếng mẹ ầu ơ kẽo kẹt trưa hè,
Cau vươn thẳng cùng mặt trăng vằng vặc.

Quê hương tôi,
Có tiếng gà xao xác
Cánh đồng xanh ngăn cách những đường bờ.
Quê hương tôi ôm ấp những vần thơ,
Ca dao mẹ như những dòng sông chảy
Ru con trẻ với tâm tình nồng cháy:
"Yêu quê hương! Con hỡi, cả tấm lòng
Son sắc mãi, ngàn đời với núi sông...!"
Yêu đi quá! Quê hương ngày ta lớn!

Nguyên-Thảo,
09-03-04.


*Yêu Em.

Yêu em tự thuở kiếp nào
Gặp nhau thoáng chốc lòng sao bồi hồi
Tâm tư lặng lẽ chơi vơi
Ngồi im nghe nặng tình ơi dạt dào!
Trên trời thoáng hiện ngàn sao
Em đi tôi vẫn ngã chào trông theo.
Bóng em cuối nẽo khuất đường
Mà sao tôi lại thấy mình cô đơn!

Nguyên Thảo,
22-12-04.


*Dân Tộc Tôi Xin Cám Ơn!

Dân tộc tôi xin
Cám ơn! Cám ơn!
Người bạn láng giềng vĩ đại
Khi anh chẳng từ bỏ ý tưởng ngông cuồng
Và bao giờ cũng sấm sét mưa tuôn
Hầu đe dọa dân tộc tôi bé nhỏ

Dân tộc tôi xin
Cám ơn! Cám ơn!
Người bạn láng giềng luôn hun đúc
Chí kiêu hùng
Trong dân tộc truyền thống chống xăm lăng
Không nên quên và say men chiến thắng
Và bao giờ cũng thấy trời nhiều nắng
Sắp ập vào đất nước quá thương đau
Cùng nhắc nhỡ
Bên ta loài ác quỷ
Chực vươn lên như một tảng mây mù
Đợi đúng lúc, chụp xuống đầu dân tộc.

Mấy ngàn năm!
Mấy ngàn năm!
Kinh nghiệm trải dài trong lịch sử
Qua quá nhiều thế hệ với máu xương
Dân tộc tôi không hề quên: "Chỉ có một con đường..."
Đường tranh đấu
Cho dân tộc ngàn năm bền vững
Tiến tới trước!
Ngàn người như một
Thân nầy nguyện đóng góp quê hương
Xây độc lập
Cho tự do và hạnh phúc!

Dân tộc tôi xin
Cám ơn! Cám ơn!
Người bạn bên mình vĩ đại
Nhắc nhỡ dùm một lịch sử khó quên!
Dân tộc ta ơi!
Cảnh giác mãi muôn đời
Hồn sông núi chẳng một phút nào phai
Cả dân tộc
Tiến tới trước như thác nguồn bão táp
Làm kinh thiên khiếp đảm mọi kẻ thù
Để bảo đảm quyền tự do và lẽ sống
Đất nước nầy và Tổ Quốc thân yêu!

Nguyên Thảo,
23-12-04.

No comments:

Post a Comment