*Thơ Đồ Ngông! (tt)
*Lạc Quan!
Tôi không thể cười
Mà cũng không thể lạc quan
Nhìn tới trước như một tương lai mù mịt.
Con đường đó
Dù ngày mai tươi sáng gấp vạn lần
Nhưng con ngựa bất kham
Vẫn ù lì trên con đường đi tới!
Ngựa ơi! Ngựa,
Người trên xe đau khổ, chán nản, bất cần
Vì cứ mãi loanh quanh trong những điều vô ích,
Lý tưởng mờ như bóng lại càng xa
Ngôi nhà cũ càng thêm nhiều đổ nát
Họ lại đâm chém nhau, hành hung, cướp giựt
Bao nhiêu lần gian ác lại tăng nhanh.
Nhiều kẻ cao
Làm giàu trên xương máu đã đành
Thêm bốc lột giới nghèo còn hơn lũ ác.
Đâu là công bằng
Đâu là hạnh phúc
Thiên đường đâu? Ta chẳng thấy bao giờ!
Nhưng địa ngục,
Đang dìm người vào cõi chết
Nhưng lại chưa đâu
Nào đã hết
Trơ xương ra, miệng vẫn mãi thiên đường!
Đồ Ngông,
21/07/2015.
*Bóng Ma!
Bóng ma ngày ấy
Trùm lên một cõi không gian
Làm những kẻ giật mình thức giấc
Người ta náo loạn vội vàng
Bừng tỉnh đi tìm những gì đã mất!
Bóng ma ập xuống,
Thiên hạ lại la lên, cả rừng người khốn khổ
Máu tuôn ra, rên xiết không cùng
Sóng rền vang như sấm ở không trung
Đại đa số mỏi mòn cùng thiểu số!
Chiếc xe tàn tạ
Được dựng lên trở về cùng khổ
Để đi lên
Đi lên một cõi của thiên đường
Ôi mệt mỏi
Cả rừng người ngã quỵ
Hiến cuộc đời
Vào thế giới hư vô!
Đồ Ngông,
22/07/2015.
Wednesday, July 22, 2015
Subscribe to:
Post Comments (Atom)
No comments:
Post a Comment