Thursday, July 23, 2015

*Người Chơi Kiểng!

*Tào lao Thế Sự 2. (tt)


Hắn là một con người có nhiều tự tin, thích tìm hiểu cũng giống như cái tính lầm lì của hắn. Không biết hắn tìm đâu ra một quyển sách chơi cây cảnh “hay” như thế nào đó, mà hắn lại tự hào và xem những kiến thức nầy như là những điều quý báu nhất trong thiên hạ. Hắn không nói cho ai biết và cũng chẳng cần nghe những điều người khác nói. Thế là hắn quyết chí đuổi theo mớ kiến thức ấy.
Một ngày kia, hắn thấy trước nhà không biết đâu mà mọc lên hai cây sung. Người ta bảo tự nhiên có cây sung mọc lên như vậy sẽ làm ăn phát đạt lắm vì “sung” tức là sung túc, lại tự nhiên mà mọc thì ấy là của trời cho. Hắn không tin nhiều vào điều đó, nhưng ước muốn của hắn sẽ phải được thực hiện. Hắn biến giấc mơ thành hiện thực!
Thế là hắn kiếm cái chậu nhỏ, bứng một cây sung đặt vào, trộn đất và phân cho cây để bắt đầu cái giai đoạn gọi là “tiền chơi cây cảnh” mà ngày xưa người ta hay nói vắn tắt là “chơi kiểng”. Hắn cũng chăm lo lắm, thường xuyên theo dõi chăm sóc như lo cho một đứa con cưng. Rồi hắn lại bỏ tiền ra mua dây kẽm cứng hơn, kéo cắt để tỉa lá, uốn cành để cây thành hình dáng cho dễ coi và có vẻ nghệ thuật nữa chứ. Đối với nghệ thuật thì người ta hay thay đổi để được tốt hơn giống như làm một cuộc cách mạng vậy. Hắn cũng làm cuộc cách mạng cho cây. Nhưng trong đời không có gì là hoàn hảo cả. Hắn có tinh thần nhưng chưa hẳn là hắn có khiếu về nghệ thuật, cho nên hắn cứ sửa đi sửa lại hình dáng cho cây mãi. Nhiều người nhìn thấy hắn làm cứ thầm cười trong bụng mà không dám lên tiếng bình phẩm, vì như trên tôi đã nói: Hắn chẳng cần nghe những gì người khác nói, hắn cho rằng những kiến thức mà hắn thu thập được đã hơn hẳn người ta rồi, không cần phải điều chỉnh sửa đổi, giống như lý thuyết của một triết gia nào đó bàn về xã hội đã được coi như là ưu việt của nhân loại vậy! Hắn càng trở nên lầm lì về những năm sau. Cây sung “kiểng” của hắn nhiều lần suýt chết vì cắt, đục phạm. Ngay như trong chậu, cây bị kiềm hãm cộng với sự trấn áp trắng trợn như vậy, cây đã sống không muốn nỗi rồi chứ cần nói chi đến sự đục phá của hắn! Qua nhiều năm cây sung nầy quả thật là một cây kiểng còi cọc, vàng úa, thiếu đi sức sống mà chỉ chờ ngày để chết nữa thôi. Thế mà hắn chưa chịu giải phóng cho cây, lại bắt cây luôn là vật thí nghiệm những biện pháp cho hắn. Hắn cứ nay sửa chỗ nầy, mai lại đục chỗ khác; cây đầy thẹo, sức cây mòn mỏi; hắn lại tốn công vô ích, và chỉ bỏ tiền ra nuôi, làm giàu những người mà hắn đã mua đồ, làm lợi cho họ. Vậy mà hắn cảm thấy sung sướng vô cùng!
Có những ngày nóng, hay những buổi chiếu tà hắn mắc võng, hay ghế bố nằm dưới bóng mát của cây sung không bị hắn hành tội, run đùi nhịp cẳng để nhìn lại cái cây sung mà hắn đã hành hạ bao nhiêu năm ấy; và không biết hắn có ý nghĩ gì về hai cây sung đồng lứa năm nào bây giờ nằm ở hai thái cực, mà chính hắn lại là một tác nhân gây nên tội lỗi ấy hay không?
Chắc hắn cũng phải có đôi chút nào đó về sự khác biệt vô cùng to lớn ấy chứ? Nếu không, thì hắn đâu phải là con người!

Đồ Ngông,
23/07/2015.


No comments:

Post a Comment