Wednesday, November 4, 2015

*Mỹ Du. (2)




*California:

Chiếc xe buýt đón chúng tôi từ phi trường về nhà ông Cậu của Tuấn là do nhóm anh Minh đảm nhận. Gần như mọi việc ở California nầy con gái tôi nhờ đến Tố Dung là bạn học của nó từ thuở ấu thơ cũng là nhà gần nhau ở quê nhà. Tố Dung là đứa con gái dễ thương vừa đẹp, thông minh vừa học giỏi của ông bà Thầy Máy Bay. Sở dĩ gọi là ông bà Thầy Máy Bay vì ba Tố Dung là người Hoa làm thầy thuốc Đông y có tiệm thuốc tên Nhơn Hòa Đường lấy hiệu chiếc máy bay, từ đó người dân cứ gọi là tiệm thuốc máy bay kể cả những xã phụ cận đều như vậy. Tố Dung thấy đoàn chúng tôi đến Cali khuya, nên đã hỏi trước ai muốn ăn thứ gì kể cả cháo lòng, bánh canh hoặc cơm, vân vân… mà mua dùm. Anh Minh chất đầy những va-li ở phía sau xe và người lên xe cả rồi chạy về địa chỉ cậu của Tuấn ở Anaheim. Minh đưa cho chúng tôi danh thiếp với số điện thoại (714) 823-6855 để liên lạc về sau khi cần. Trên đường di chuyển về nhà, chúng tôi có đưa dự trù về thời gian nhờ Minh đưa mọi người đi lên Universal Studios vào những ngày sau, nhưng Minh cho hay ngày nay tương đối rảnh còn những khi khác thì bận, nên chưa về đến nhà thì chúng tôi đã nhờ đến Minh trong ngày nầy đưa đoàn đi lên Hollywood dùm và hẹn cùng nhau khoảng 9 giờ sẽ khởi hành. Chúng tôi về đến nhà cậu của Tuấn khoảng 4 giờ. Hai ông bà cũng thức đợi để đón chúng tôi và Tố Dung cũng đem toàn bộ thức ăn đến. Sau khi ăn uống hàn huyên tâm sự đôi điều, cậu Hoàng (cậu của Tuấn) muốn chúng tôi nghỉ ngơi, để rồi vài giờ sau đi tiếp.
Khoảng chừng 9 giờ sáng thì Minh đem xe đến và chúng tôi lại lên xe để lên Hollywood. Đường sá ở đây thì rộng rãi, nhiều làn đường, ở khoảng giữa không có cây nên thấy thông thoáng hơn, tuy nhiên xe cộ đông và chạy với vận tốc cao nên nhìn hai trên đường xe chạy thấy mà ngớp như người ta đang hối hả với cuộc sống hơn bao giờ. Thỉnh thoảng tôi đưa máy quay quay lại một vài đoạn đường hay một vài khung cảnh để sau nầy có lúc ngồi xem lại những cảnh đã qua. Chúng tôi đến Universal Studios kịp lúc sắp hàng để mua vé để vào cửa. Giá vé 95 đô cho một ngày với một người.
Hơn 14 năm về trước, ba tôi cùng vợ chồng tôi đã đến đây một lần. Lúc đó chúng tôi đến Cali được gia đình các con của Bác Ba Yếu đón và đưa về nhà trong vài ngày vì các con Bác Ba thân với thằng em của tôi. Chót Ên ra tận phi trường đón và đưa chúng tôi về ở nhà của Èo Ên. Tôi không biết tên trong giấy tờ của mấy đứa đó mà chỉ biết tên bên ngoài thôi. Lúc đó Bác Ba trai đã mất, lâu ngày ba tôi có nhiều dịp để hỏi về Bác Ba cũng như gia đình khi rời khỏi Tân Khánh. Mọi gia đình đều được ổn định lẫn công việc làm ăn. Bánh Tí ở gần Cầu Đúc có đến thăm chúng tôi vào thuở ấy, và chính Bánh Tí cho con trai đưa chúng tôi lên viếng Hollywood và đến chiều khi muốn về chúng tôi gọi điện thoại thì nó lên rước về. Trong thời gian đi thăm khu Universal, chúng tôi đã tham dự “tour” phim trường cùng những khu vực khác như Jurrassic Park, ET, Mummy Return, cùng vài nơi khác; nhưng lần nầy chúng tôi chỉ đi vòng vòng sau khi đi tham quan phim trường. So với lần trước phim trường bây giờ rộng lớn và qui mô hơn nhiều. Những loại phim 3D cũng được chiếu bên ngoài như là cảnh thật làm chúng tôi cũng tưởng lầm. Các trận chiến của khủng long làm mấy đứa nhỏ la lên liên hồi. Vui thật! Con gái tôi dẫn mấy đứa con của nó đi vào mấy cái “Show” để xem. Lần nầy thấy du khách Trung Quốc khá nhiều so với lần trước là du khách Nhật lẫn Đại Hàn. Đến chiều chúng tôi ra bên ngoài để tha hồ chụp hình và tản bộ nghêu ngao và chờ xe buýt của anh Minh lên rước về nhà cậu Hoàng. Tối nay chúng tôi lại được con cháu cậu Hoàng đãi một bữa ăn ở nhà hàng để gọi là đãi “phái đoàn ở Úc sang thăm” nhất là mừng gia đình đứa cháu ruột sau mấy mươi năm mới có dịp tìm về, nhưng tôi quên giới thiệu: Tôi chỉ là một người ăn ké mà thôi! Tội nghiệp Tố Dung luôn điện thoại thăm và hỏi có cần gì hay không, và cũng chính nó lo chuyện “sim” điện thoại cho chúng tôi ngay từ đầu! Nhưng có một người khác cũng không kém, đó là Thơ con ông Soùl lò chén mà thuở ở nhà người lớn cũng như bạn bè hay gọi là Thỏ. Thơ cũng là bạn học với con gái tôi, theo gia đình sang Mỹ định cư như trường hợp của Tố Dung lẫn gia đình Bác Ba Yếu. Thơ từ tiểu bang Tennessee gởi cơ sở làm ăn cho người em trông coi để bay về Cali với má trước khi con gái tôi cùng phái đoàn đến. Tụi bạn bè chúng nó họp mặt ấy mà! Tôi cũng chỉ là “ăn ké”! Những đứa trẻ con ngày ấy bây giờ chúng lớn quá chừng lại có thêm con cái nữa rồi. Không ngờ chỉ sau mấy mươi năm mình sắp trở thành ông già bảy mươi! Tôi không dám viết bằng con số đâu. Vì viết quá rõ mình sẽ thấy, mình lại đau lòng nên đành đánh bằng chữ vậy! Rồi tôi lại nhớ đến khoảng ba năm về trước, ba tôi người cùng đi với vợ chồng tôi 14 năm xưa không còn nữa. Cuộc đời là một chuỗi sự kiện tiếp nối “sinh sinh, diệt diệt” mãi không biết đến bao giờ!
Sáng hôm sau, Thơ đến sớm mua thêm chút thức ăn gì đó, có cô nàng nầy thì vui lắm. Ngồi kể chuyện hồi xưa lẫn chuyện nơi xứ người. Chắc nó làm ăn cũng giỏi như là ba nó vậy! Còn tôi, Cậu Hoàng, cậu chín, Tuấn ngồi uống cà phê, nói chuyện bên vườn ở phía sau và xem những cây mà cậu Hoàng đã ghép với nhau.
Chúng tôi dự định hôm nay sẽ đi đến Disneyland cho mấy đứa nhỏ chơi, đồng thời đã đến Cali người ta cũng muốn biết hai nơi có tiếng từ trước: Một là trung tâm làm, đóng phim Hollywood; hai là Disneyland nơi được cho là chỗ vui chơi mà cha mẹ dẫn con đến chơi. Gần 9 giờ chúng tôi chia nhau lên xe của Thơ và xe của cậu Hoàng để đi đến Disneyland. Disneyland không xa đối với nhà cậu Hoàng, chỉ khoảng 15 phút thôi. Xuống xe ở cổng, chúng tôi đi băng qua bãi đậu xe đi vào bên trong đón xe kéo để di chuyển vào bên trong. Mười bốn năm trước Chót Ên đưa vợ chồng tôi và ba tôi đến trực tiếp bãi đậu xe gần cổng vào, rồi từ đó mua vé vào cổng chứ không đậu xe xa như bây giờ. Ngày ấy khu California Adventure mới được mở thêm và coi như là khu Disneyland mở rộng.
Đi xe chuyển tiếp qua đoạn đường cũng khoảng hơn hai cây số, đường sá, khu vực được trồng nhiều cây xanh, và được chăm sóc, trang trí có vẻ đẹp mắt đúng là khu hấp dẫn cho du khách nhất là đối với những đứa nhỏ thuộc lứa tuổi thơ.
Vào đến cổng, chúng tôi xếp hàng lấy vé để vào bên trong. Qua cổng thì đến khu vực vườn hoa phía trước, mọi người muốn chụp hình để kỷ niệm ở đây. Có bảng đề kỷ niệm 60 năm thành lập Disneyland nầy. Cũng là một quá trình dài, bây giờ Disneyland được thành lập ở nhiều nơi trên thế giới trong đó có Hồng Kông, Nhật Bản và Paris (Pháp) và có lẽ lớn nhất là Disneyland ở Orlando (Tiểu bang Florida – Hoa Kỳ).
Từ đây chúng tôi vào bên trong, những cảnh vật thì không khác lúc xưa bao nhiêu, nhưng vài trò chơi không còn ở đây chắc chuyển về bên Adventure, thay vào đó có những trò chơi mới. Nhưng thông thường thì ở đâu cũng vậy, người ta muốn làm thay đổi mới chút ít trong một khoảng thời gian nào đó để tránh sự nhàm chán, ngay cả trong các siêu thị buôn bán thức ăn hay quần áo cũng vậy, người ta hay bày biện, thay đổi vị trí để khách hàng không nhàm đồng thời phải đi vòng vòng để kiếm cho có vẻ đông khách và tiện tay mua thêm nhiều món đồ khác nữa. Buôn bán đã thế thì trò chơi lại phải năng động hơn nhiều!
Để tổng quát, chúng tôi đón chuyến xe lửa đánh một vòng để nhìn bao quát qua các khu, vị trí, cùng chú ý đến cái gì mình thích để khi tròn một vòng chúng tôi đi tìm chỗ để đi chơi. Người lớn thì đi cho biết, nhỏ thì vui chơi. Nhưng đa số thì cha mẹ vẫn đi chơi kèm theo con cái cho nên cha mẹ, con cái cùng chơi.
Đến trưa, chúng tôi tụ tập về căng-tin để mua thức ăn. Theo dự trù, chúng tôi sẽ ra cổng để về chỗ lúc sáng Thơ cho xuống và Thơ sẽ đến rước về nhà cậu Hoàng, nhưng vì tối có bắn pháo bông cho nên chúng tôi đổi ý sẽ ở lại coi diễu hành và bắn pháo bông và gọi điện thoại cho Thơ hay. Riêng gia đình con gái tôi nó có kế hoạch của nó vì gia đình Tố Dung muốn chiêu đãi bạn bè lâu ngày mới gặp. Chính điều nầy mới là điều khó cho chúng tôi! Sau ăn trưa mạnh nhóm ai nấy đi: Nhóm gia đình con gái tôi đi riêng không biết nó có qua khu Adventure không, chứ lúc đầu nó muốn cho mấy đứa con nó qua chơi bên đó; còn gia đình cậu Chín đi riêng, Vợ chồng tôi và dì Tám riêng một nhóm. Đến lúc khoảng 6 giờ chiều, khi đang ăn chiều thì điện thoại tôi mang theo hết “pin” không thể gọi cho cậu Chín hay nhóm con gái tôi được và ngược lại. Đứt liên lạc, nên không thể hẹn hò gì cả, kể cả liên lạc với Thơ hay cậu Hoàng.
Đêm tối, nơi lạ cho nên vợ chồng tôi cùng dì Tám sợ khi tan ra lại đông người càng khó khăn cho mình hơn nên đành bỏ cuộc diễu hành, bắn pháo bông mà ra về trước; hi vọng cậu Chín sẽ liên lạc được với những người khác. Chúng tôi ra đến chỗ xuống xe lúc sáng, dự trù sẽ kêu Taxi về nhà, nhưng đúng ngay lúc đó thì trong Disneyland người ta đang bắn pháo bông, tôi đứng quay cảnh pháo bông trên trời thì cậu Hoàng chạy xe ra đến để rước về vì Thơ cũng vừa gọi cậu Hoàng nhờ rước dùm. Nhóm con gái tôi đi riêng không nói cho cậu Hoàng biết, cậu lại lo. Hồi lâu cậu Chín lại gọi về cho biết nơi đang đứng để cậu Hoàng ra rước về. Báo hại ông Cậu đã già phải thức khuya mà lại phải lo cho người khác. Về đến nhà tất cả cũng đã là một giờ khuya!
Ở với cậu Hoàng tôi học được nhiều điều, nhất là cậu lưu dữ được những hình ảnh từ lúc còn bé thơ, ngay cả những văn bằng hay giấy tờ lính tráng của cậu trong từng thời kỳ, kể cả trong thời Pháp hay những chuyến đi chơi về sau nầy. Đối với tôi ông quả là một người “Độc nhất vô nhị”, không có người thứ hai trong những người tôi đã gặp trong cõi đời nầy! Nếu chuyến đi trước tôi không ngại thì tôi đã gặp ông rồi, tôi sẽ học được nhiều thứ ở ông từ lâu. Không phải vì ngăn nắp, kỹ lưỡng mà tánh ông khó; ông lại phóng khoáng, hiểu người hiểu ta chính điều đó là điều làm cho tôi nễ phục mặc dù mới tiếp xúc với ông có vài ngày thôi. Cho nên con cái ông đều thành danh cũng không có gì là lạ!
Sáng hôm sau, chúng tôi lại uống cà phê tâm tình với ông được buổi sáng nữa, rồi đến giờ Thơ và Tố Dung đưa chúng tôi ra khu phố Bolsa, Wesminter, Phước Lộc Thọ để nhìn quang cảnh làm ăn của người Việt được coi như là nơi khởi nghiệp đầu tiên của người Việt hải ngoại trên đất Mỹ. Mười bốn năm về trước chị em Anh Hùi, Chót Ên, Èo Ên, Tiết Ên, Mín cũng đưa ba tôi, Bác Ba gái cùng vợ chồng tôi cùng đến đây, nhưng lúc ấy những dãy shop chưa cất ra ngoài như bây giờ, cách kiến trúc, car park hãy còn đặc trưng theo kiểu cách của Mễ Tây Cơ (hay Tây Ban Nha?). Bây giờ sầm uất hơn nhiều, nhưng vẫn còn nét sáng sủa, khoáng đảng với những con đường rộng rãi và cây cối phần lớn là cây cọ nên khoảng bầu trời không bị khuất lấp nhiều bỡi các tàn cây.
Sau khi ghé nhà chị Tố Dung thăm Bà Thầy (má Tố Dung) và má Thơ thì Tố Dung và Thơ đưa chúng tôi về nhà cậu Hoàng để nghỉ ngơi và chuẩn bị hành trang sẽ rời Cali vào tối nay lúc 11giờ hơn để bay sang Virginia mà hai chiếc xe của công ty của Minh đưa chúng tôi ra phi trường.

(còn tiêp)

Nguyên Thảo,
05/11/2015.

No comments:

Post a Comment