Thursday, November 19, 2015

*Quê Người! (4)




Trưa nay, người ta không cho uống nước trắng nữa mặc dù số lượng chỉ còn nửa chun, màu nước đỏ như màu sắt sét. Tôi uống vô quả thật là mùi sắt sét. Thì ra nước đem theo để uống đã hết, người ta lại lấy nước trong phuy dằn trên đầu tàu ra mà thay thế. Hôm trước có lẽ do nơi tàu bị vô nước, nên trong đám chủ sợ mà đổ bớt nước đi để lấy mấy “can” không hòng an toàn cho tính mạng của họ. Cơm thì cũng một vắt nhỏ thôi nhưng được nấu với nước biển nên mặn chát. Tôi nghĩ chắc đến lúc thử thách tính mạng của mình đây. Nhìn lên bầu trời lúc đó có vần vũ mây đen ở xa xa, chúng tôi cứ mong được một đám mưa ngay nơi tàu mình để đáp ứng nhu cầu nước được phần nào. Mơ thì mơ vậy, nhưng mây nào đã mưa ở đây, chỉ là ở nơi xa kia thôi.
Tàu cứ lẳng lặng đi tới. Không biết những người trên tàu nghĩ gì, chứ riêng tôi thì có nhiều lo âu mặc dù từ lúc ra đi tôi đã nghĩ đến những điều không may. Có lúc tôi lại nghĩ số mình chẳng có số đi, nhưng mình đi theo một linh cảm hay ý nghĩa gì đó mà mình không thể biết được. Chết thì ai cũng chỉ chết có một lần! Rồi tôi buông xuôi theo số phận như người bình dân thường hay nghĩ. Mặt trời dần xuống, thỉnh thoảng vài con cá bay vút lên khỏi mặt nước rồi lại chúi xuống một cách gọn gàng. Tôi lại nghĩ về vợ con và ba má đang ở nhà!
Bụng tôi nghe có chiều khó chịu, nó muốn ói hay làm sao ấy. Chắc cái nước sét đó khiến cho tôi phải buồn nôn. Nó ợ ra tôi nghe mùi hôi của sét, tôi ráng hít một hơi dài thật đầy phổi rồi nín hơi như để dằn cơn khó chịu xuống. Mặt trời lặn dần ở phía trước, những vệt đỏ kéo dài ra đến khi tắt hẳn. Nửa đêm tôi nghe khô cổ mà trước đó nhiều ngày tôi chưa hề có triệu chứng ấy, chắc tại uống nước sét và ăn cơm nấu nước biển đây! Ngồi trên boong quay ra biển, tôi cố gắng ráng tiểu ra ngoài, nhưng tay hứng để uống xem sao. Khi tiểu ra đã hôi mùi sắt sét khi uống vào lại khó chịu hơn nữa. Nhưng tôi phải cố gắng thử xem cơ thể mình sẽ chịu đựng được thế nào vì tình hình đã báo động đến nơi rồi! Tôi cố gắng sử dụng công dụng nước bọt của mình, càng kéo dài càng tốt. Rồi tôi lại lấy dầu song thập xức vào bụng để mong giảm cơn đau ngầm như những lúc đau bụng tôi thường làm. Đêm hơi lạnh, và một phần do quần áo còn ướt do bọt sóng văng lên nên tôi lại nhảy xuống hầm mà ngủ đứng ở cái góc mà tôi thường ngủ như một vài đêm trước.
Trời hừng đông trên biển, một ngày mới lại đến. Mọi người bây giờ trở nên mệt mỏi, nằm im lìm không nghe ồn ào, nói chuyện như lúc ban đầu. Thức nằm đó chứ biết dậy để làm gì. Tôi mặc dù đã thức từ lâu, nhưng cũng không rời khỏi chỗ tựa ngủ, mắt hãy nhắm lại giống như ngủ nướng thêm cho đã cơn mệt mỏi. Sáng hơn chút nữa chúng tôi lại trồi lên trên boong ngồi nhìn mặt trời chiếu nắng dài trên biển. Tôi lại nhớ ngày xưa đi du ngoạn Vũng Tàu, sáng cố cùng nhau dậy sớm theo xe ra bờ biển để nhìn cảnh mặt trời lên. Đến bây giờ đi trên biển mỗi ngày nhìn mặt trời mọc và lặn hai lần thì cũng chán. Nhưng ở trên biển lại chẳng biết làm gì, thôi thì cứ nhìn cho đỡ buồn. Rồi lại tụ họp nhau nói chuyện tào lao cho qua ngày buổi. Tôi thích thằng bé vì tuy nó nhỏ nhưng nó có những nhận xét khá tinh tế, đồng thời nó cũng biết nhiều chuyện giống như nó là người thân của đám chủ tàu hay là người tổ chức. Nó thường tới lui ở phía sau thì ra nó có anh và chị dâu cùng hai đứa con nhỏ cùng đi trong chuyến nầy. Quê nó ở Tây Ninh, bây giờ lâu quá rồi nên tôi không còn nhớ tên nó nữa nên cứ gọi là thằng bé, chứ nó cũng là 17, 18 tuổi rồi còn gì! Tôi, anh Bảy Minh, Lộc, thằng bé cứ ngồi tán gẫu hết chuyện nầy đến chuyện khác, khi nào trời nắng gắt thì họ đi vào phía sau, còn tôi thì chun xuống hầm mà nghe mùi hôi thối.Trời đã dần qua xế chiều, tàu cứ tiến từ từ về phía tây. Nửa bầu trời phía tây trở nên mù mù, chúng tôi không nhìn thấy rõ ở phía xa nữa. Có bóng dáng hai hòn đảo, mọi người mừng lên. Khi gần hơn thì thấy một chiếc tàu nhỏ, mọi người trở nên lo âu và tất cả chúng tôi trên boong tàu đều trở về chỗ cũ, tôi và thằng bé xuống hầm tàu. Anh bảy Minh, Lộc đi vào phía sau. Không biết tàu nào đây, của Mã Lai hay của cướp biển Thái Lan? Mọi người tĩnh hẳn lên chỉ mong là không phải tàu cướp của hải tặc Thái Lan. Hai tàu gần kề, họ nói cái gì đó mà người trên tàu bên nây cần người biết nói tiếng Anh giỏi. Một vài người đứng ra để nói chuyện thì biết tàu đó không phải là cướp biển nên mọi người bớt lo. Tàu cần nước họ cho nước đá để chia nhau từng miếng để ngậm cho đỡ cơn khát. Thấy sự thân thiện và không nguy hiểm, nhiều người dành nhau tiếp xúc vì họ khá tiếng Anh, đồng thời được sự ưu đãi nào đó. Bù lại phía tàu bên kia họ xin ít vàng, lại một sự quyên góp của chủ tàu để góp cho họ. Họ kéo tàu chúng tôi vào hai hòn đảo kế bên nhau và nằm đó để chờ!
Tàu chúng tôi nằm chơ vơ giữa hai ba tàu của họ, chúng tôi cứ mãi lo âu, không biết họ là ai? Là nhân viên của chính phủ, người dân hay là hải tặc? Tại sao họ neo chúng tôi lâu dữ vậy? Thỉnh thoảng những tàu khác lại nổ máy gầm gừ. Chúng tôi thí mạng, ra sao thì ra? Chứ bây giờ mình có muốn gì đi nữa thì cũng chẳng làm được gì, chỉ tùy thuộc họ thôi. Màn đêm đã xuống lâu lắm rồi, chúng tôi đợi cũng sốt ruột và trong tình trạng nửa lo âu.
Chắc 10 giờ hơn tàu họ nổ máy và kéo tàu chúng tôi đi về phía nam, tôi chỉ đoán thế thôi! Trong bụng tôi nghe khó chịu thế nào ấy. Tôi nói với thằng bé tôi mắc đi cầu. Thằng bé nói phía sau tàu có một cái cầu bắt dang ra ngoài đuôi tàu. Tôi nghe lời nó. Khi đi ngang qua cửa buồng lái tôi thấy ông bận đồ đen, đội nón nỉ sụp xuống ngồi nhìn ra ngoài lẳng lặng như đã nghe thằng bé kể trong mấy ngày trước. Tôi đi mãi ra phía sau, quả thực có một cái cầu. Tôi đau bụng quá mà không đi cầu được. Chắc mấy ngày qua đâu có ăn gì, hay là tại uống nước rỉ sét của thùng phuy ngày hôm qua. Ngồi ở đó nhìn ánh trăng trải dài trên những đợt sóng mà tàu lướt qua tạo thành. Ồ! Phía trong kia tôi lại thấy những cây đèn đường dọc theo con đường kể cả đèn những xe chạy trên con đường đó nữa. Không lẽ chúng tôi lại đến gần bờ vậy sao? Tại sao chúng tôi đã không thấy gì cả lúc ban chiều. Có thể tàu kia kéo tàu chúng tôi về phía nam thực rồi. Tự nhiên tôi lại nghĩ đến một ly trà đá với cái mát mát, thơm thơm và lành lạnh khi ngồi uống với bạn bè. Tôi trở về ngồi kế bên thằng bé. Không biết đi được bao lâu thì tàu kia đưa vào một khu rộng mà bên kia bờ có những bóng đèn soi đường của một xóm nào đó. Cuối cùng những ông Mã nầy cho tàu dừng lại và cho tàu chúng tôi dừng ở đây. Họ xin bản đồ và hải bàn rồi họ bảo ở đây đợi trời sáng, sau đó họ từ giả mà đi. Họ còn dặn đừng nói họ dẫn tới đây! Có anh bạn xem đồng hồ cho biết là đã 3 giờ đêm!
Thế là sau 6 ngày 6 đêm tôi và mọi người cùng chiếc tàu cây nhỏ bé lênh đênh trên biển và đến được chỗ nầy, đánh dấu cho chặng đường “sống trên xứ người” bắt đầu từ ngày 19/07/1983.

(Còn tiếp)

Nguyên Thảo,
19/11/2015.

No comments:

Post a Comment