Wednesday, October 4, 2017

*Đường Đến Băng Hà. (5)


Banff là một thị trấn du lịch với số dân khoảng 4,000 người, nằm trên độ cao 1,383 m thuộc Banff National Park. Khách sạn của chúng tôi là Banff Inn nằm trên đường Banff Avenue, là đường chính và cũng là đường tập trung nhiều khách sạn nhất. Còn ngồi trên xe buýt đi trên đường phố tôi đã thấy những kiến trúc duyên dáng, có vẻ cổ kính, tạo nên hình ảnh thân thiện và dễ mến. Tôi chỉ có cảm tưởng như vậy thôi, chứ chưa biết hẵn đây là nơi du lịch. Càng ngạc nhiên hơn là sau khi nhận phòng, vì thời gian còn sớm và chiều nay phải đi tìm thức ăn tự túc nên bọn 7 người chúng tôi thả rong trên các đường phố để tham quan, đồng thời đi tìm thức ăn. Thì thấy đa số các cửa tiệm là cửa hàng bán quà lưu niệm cùng thức ăn. Nếu dễ dãi hơn, chúng tôi có thể tìm thức ăn pizza của Ý hay các loại thức ăn nhanh của Tây, nhưng vì muốn đi tìm xem có nhà hàng nào của Việt Nam ở nơi nầy không. Tìm mãi không thấy và thấy có một nhà hàng Tàu, thôi thì nhiều người muốn ăn cơm, nên chúng tôi vào kêu cơm và món ăn. Nhà hàng nầy không biết là của tư nhân hay do chính phủ Trung Quốc đầu tư mà thấy không ngon lắm, và nhân viên toàn nói tiếng Phổ thông hay còn gọi là Quan thoại. Vì đã lâu lắm, trong chuyến đi Âu Châu với Anh Chánh tôi được nghe nói là sau nầy chính quyền Trung Quốc cho người đầu tư về nhà hàng ở các nơi du lịch nhiều lắm, cho nên tôi chỉ “đoán già, đoán non” như vậy! Ăn xong, chúng tôi xuống dưới đường thì gặp một nhóm người Tàu Quảng hay Hồng Kông gì đó, họ hỏi thức ăn ngon không, chúng tôi không dám nói thẳng thừng vì có nhân viên nhà hàng vừa tới. Cả đám lại kéo nhau về khách sạn và ngủ qua đêm.
Cũng như mọi hôm, tôi và anh Thới đều thức dậy sớm, uống chút cà phê, tâm tình hay đi làm vệ sinh cá nhân, rồi mới đi ăn sáng vào lúc 6 giờ 45. Sau đó, về phòng soạn lại đồ dùng trong ngày và kiểm lại để trả phòng cho khách sạn.
Hành lý được chất lên xe lúc 8 giờ và đoàn khởi hành sau đó 10 phút. Vincent giới thiệu trạm đầu tiên mà chúng tôi sẽ ghé vào sáng nay là Bow Falls trước khi trực chỉ lên Sulfur Mountain để đi Gondola. Bow Falls là những thác nước trên sông Bow, chúng chỉ cao chừng 9 m, nằm ngang con sông làm thành những bậc cao khác nhau.
Bow Falls

Cảnh nhìn cũng đẹp để cho du khách chụp hình, thu phim; nhưng nó lại nổi tiếng hơn nhờ nơi đây là cảnh ở trong phim “River of No Return” mà Marilyn Monroe đóng vào năm 1953.
Đến 8 giờ 40 mọi người lại lên xe để tiếp tục cuộc hành trình. Tất nhiên là có nhiều ý kiến và giải thích, bình phẩm về cảnh và hiện tượng, nhưng Vincent nhắc đến Marilyn Monroe và mở video phim “River of No Return” cho mọi người xem, nên ai cũng nhìn lên màn hình và ngưng ngay những ý kiến. Không bao lâu thì đã đến trạm Gondola lift, Vincent liên lạc văn phòng lấy vé và phân phát cho chúng tôi. Rồi cứ 4 người lên một cabin để lên trên đỉnh của núi Sulphur. Cáp treo lên càng lúc càng cao và có vẻ đứng hơn khiến cho nhiều người nhìn xuống mà hơi sợ. Tôi chỉ nhìn qua hai bên cho bớt chóng mặt. Những cây cối ở dưới chân núi còn phát triển khá hơn, còn những cây mọc gần đỉnh làm như lớn không nổi và cành lá lưa thưa, và hình như ‘thun” lại vì tuyết hay thời tiết quá lạnh. Rời cabin, đi ra ngoài: Ôi! Cảnh vật thật là đẹp, hình như sáng rỡ ra vì ánh nắng mặt trời rọi xuống và tuyết trên đầu các dãy núi phản chiếu lại. Nhìn ra chung quanh toàn là núi tuyết. Một màu trắng chạy dài ở trên cao xen với màu sẫm của cây và đá núi cùng phía dưới là màu xanh của cây và cảnh mờ mờ của Banff, các thung lũng qua ánh nắng mặt trời.
Cảnh từ núi Sulfur

Người ta làm con đường ván để du khách có thể sang ngọn núi Sanson’s bên kia thăm viếng đài quan sát khí tượng được thiết lập từ năm 1903. Ở đó, lúc xưa người còn xây một phòng nghiên cứu về Tia vũ trụ từ năm 1956 hoạt động cho đến 1978, nhưng đến năm 1981 thì phải di dời. Khoảng 10 giờ chúng tôi lần lượt đón gondola đi xuống và 10 giở rưỡi lại lên xe để sang Lake Louise.
Rời Banff, đoàn đi theo đường số 1 để lên Lake Louise. Nghe nói hồ cách đây chừng 57 km. Dọc theo đường dòng sông Bow không lớn và sâu lắm chảy xuôi về phương Nam. Vincent cho biết ngọn núi hình dáng của một thành quách ở phía trước. Mọi người hướng mắt tìm. Sau đó xe buýt dừng lại để xuống chụp hình ngọn núi có hình dáng kỳ thú nầy.
Castle Mountain

Núi có độ cao là 2,766 m được đặt tên là Castle Mountain từ năm 1858 do James Hector. Và để tưởng nhớ đến Tướng Eisenhower trong thời Đệ Nhị Thế Chiến người ta gọi nó là Mount Eisenhower từ năm 1946 cho đến năm 1979 thì gọi lại tên cũ. Không biết vào mùa tuyết tan thì hình dáng nó thế nào chứ vào mùa nầy hình dáng nó giống với ngôi thành hai tầng riêng biệt được định hình bằng lớp tuyết trắng ở giữa để phân chia và sừng sững đứng ở trên cao.
Sau giây phút thoải mái, xe tiếp tục tiến về Lake Louise. Không biết vùng nầy lớn như thế nào chứ tôi thấy nó cũng chẳng là nhỏ mà theo tiếng gọi lại là thôn ấp “Hamlet” chứ chẳng được là làng “Village”.
Louise Lake

Đây là nơi có độ cao khoảng 1,600 m, khí hậu nó vốn là lạnh mà lại ở xứ lạnh nữa nên chúng tôi cảm thấy là khá lạnh mặc dù trời đã vào Xuân. Tuy nhiên, vì để thoả mãn tính tò mò và cái “dòm” của con mắt, nên mọi người vẫn vượt qua đưọc cái trở ngại ấy. Ai nấy lo tìm góc cạnh để chụp hình sao cho có những tấm hình thật đẹp hầu xứng đáng với đồng tiền bỏ ra đi đến đây. Nói thế cho vui, chứ thưởng thức cảnh đẹp và tìm hiểu, để biết là cái chính của mọi người khi hoạch định chuyến du hành của mình. Không biết tuyết đổ từ hồi nào nhưng trên nóc tôn của nhà vệ sinh còn lại một mảng tuyết lớn và dầy gần cả thước đọng lại trên đó, đang rỉ nước nhỏ giọt xuống phía dưới. Đi ra phía hồ thì người đông vui, tiếng gọi nhau để chụp hình vang rân lên, nhưng ôi hồ chỉ có một màu trắng xóa vì trên mặt băng hãy còn hầu hết diện tích của hồ, chỉ có vài nơi gần bờ băng đã tan. Có lẽ nhờ hình dáng và màu sắc của các cây, rừng thông “alpine” in lên nền tuyết trắng cùng những nơi đá của núi mà tuyết không phủ được làm cho vẽ đẹp của cảnh quang ở đây trở nên đẹp đẽ và hùng vĩ. Hồ nằm giữa hai ngọn núi, nhưng ở chính giữa đàng xa lại là dãy núi với đầy tuyết và mây tạo nên cảnh mờ ảo chắc chắn sẽ khiến cho người xa xứ và cô đơn nơi nầy cảm thấy là buồn lắm nếu nơi đây không là nơi du lịch.
Hồ nầy có tên là Louise chứ không là Louis tức là không phải tên của một người đàn ông, con trai mà chứng tỏ là tên của một người con gái. Thực vậy hồ mang tên nàng Công chúa thứ tư của Nữ Hoàng Anh Victoria là Louise Caroline Alberta (1878 – 1939) cũng là vợ của John Campbell, người giữ chức Tổng Toàn Quyền của Canada từ năm 1878 – 1883. Có đường đi bộ vào sâu trong rừng gần bờ hồ, chắc đó là đường đi dọc theo hồ nhưng tôi đành quay lại và đi vào khuôn viên của Lâu đài hồ Louise “Fairmont’s Chateau Lake Louise” được xây từ những thập niên đầu thế kỷ 20 do Canada Pacific Railway.
Hồ Louise có bề mặt khoảng chừng 0.8 km2 với chiều dài khoảng 2 km, bề ngang 0.5 km với độ sâu 70 m và lượng nước của nó do tuyết tan từ trên cao đổ vào hồ, đồng thời nước chảy ra cung cấp cho dòng sông Bow cách đây chừng 3 km.
Đến 1 giờ, chúng tôi lên xe để về khu thương mại gần hồ để ăn trưa ở một nhà hàng Tây và nghỉ ngơi, mua chút ít đồ. Xong lại lên đường để làm một cuộc hành trình quay về vào lúc 2 giờ. Đến chừng khoảng hơn nửa giờ đồng hồ sau, Vincent cho chúng tôi ghé qua hồ Emarald để tham quan. Hồ Emerald nằm trong Yoho National Park, cách hồ Louise chừng 30 km thuộc tỉnh British Columbia, là hồ lớn nhất trong 61 hồ, ao của Vườn Quốc Gia Yoho.
Emerald Lake

Quả thật hồ có màu xanh ngọc bích thật đẹp, nhưng mùa nầy phần lớn hồ vẫn còn đóng băng, chạy dài tận mãi phía giáp núi. Ngưòi ta làm cái cầu nối liền từ bờ bên nây qua cái mũi đất ở bên kia cho thuận qua lại. Nơi đây thu hút nhiều người chụp hình ở cái góc cạnh nầy. Có một mũi tuyết tuột xuống đến tận hồ khá lớn làm cho người xem có thêm phần thú vị.
Chúng tôi rời Emerald Lake lúc 3 giờ và đến Natural Bridge sau đó 20 phút. Cầu tự nhiên nầy nằm trên sông Kicking Horse cách làng Fied chừng 3 km về phía Tây Nam, và xa hồ Louise khoảng 31 km 6. Dòng chảy của sông Kicking Horse phía trên đến chỗ nầy lại chui xuống dưới những gầm đá mà đổ xuống phía dưới thấp, theo người ta tính là do nơi nầy được cấu tạo bằng đá vôi, mềm nên bị xâm thực và bào mòn do sức nước, cùng cát đá mà dòng sông mang theo làm cho cửa ngõ nầy càng ngày càng mở rộng và phần đá trên trở nên giống như một cái cầu nên được gọi là “Natural Bridge”. Phía dưới là dòng sông Kicking Horse chảy len vào rừng với nhiều ghềnh đá.

Natural Bridge.

Xe trở ra đường số 1 và hướng về Vancouver. Khi đến Roger’s Pass vừa để nghỉ ngơi vừa thăm viếng Trung Tâm Lịch Sử Quốc Gia nầy của Canada. Trong trung tâm người ta trưng bày nhiều con thú vật sống trong vườn Quốc gia nầy với những chú thích để du khách hiểu được rõ ràng hơn, đồng thời với hình ảnh, mô hình của Roger’s Pass kể cả lịch sử làm đường thông qua và tượng bán thân của Roger. Sau đó thì mọi người lên xe tiếp cuộc hành trình dài gần 170 km để về đến Salmon Arm mất khoảng 2 tiếng đồng hồ và ăn chiều ở nhà hàng Jade Buffet of China rồi về Resort Prestige Harbourfront Resort để ngủ qua đêm!

Nguyên Thảo,
28/08/2017.



No comments:

Post a Comment