Tuesday, June 1, 2010

Thơ Đồ Ngông (tt)

Tớ Hỏi Ông Rằng:

Tờ hỏi ông rằng: Già đã, chưa?
Tài năng ông có: Đủ hay thừa?
Ông đem sức học: Ông hay chủ?
Cống hiến cho đời, hoặc lệnh đưa?


Tớ hỏi ông rằng: Râu tóc bạc?
Nhân cách ra gì: Thơ văn ưa?
Có đám con nít: Ông không thấy?
Chửi đám già neo, nết chẳng chừa!


Đồ Ngông,
15-07-07.

Chuyện Đời (2).

Chuyện đời như thể lá khoai
Mưa mưa, gió gió không ai trông chờ
Bước đi chẳng kể tình hờ
Ngàn năm thoáng chốc, nghiêng đầu nước rơi.


Đồ Ngông,
29-07-07.

Ghê quá (2)!

Ghê thật, ồ ghê! Tớ sợ ghê!
Đã lâu lâu lắm, ngón nhà nghề
À ha, bổn cũ mà ăn chắc
Lại thế, đòn xưa vẫn hả hê
Giựt giựt tranh giành như đám khỉ
Tưng tưng náo loạn giống bầy hề
Thế thế mà ra: Quan với chức,
Hô hô mặt lọ "dắt" nhau về!

Đồ Ngông,
29-07-07.

Thỏa Mãn Rồi Chăng?

Thỏa mãn rồi chăng? Được thỏa lòng?
Đường trần vui bước, thỏa niềm mong
Ông vui cho chúng nhờ: Yên giấc
Người chán cùng nhau khỏi: Nóng lòng!
Bới bới, moi moi thơ với thẩn
Soi soi, móc móc đám cùng đông
Đã già tóc bạc nên yên phận,
Vui vẻ bên nhau một cộng đồng.

Đồ Ngông,
30-07-07.

Chỉ Chết Ông!

Chẳng chết tớ đâu, chỉ chết ông
Rằng ra quan chức với đèo bòng.
Cao niên ầm ĩ như quan hoạn
Đồng ấu vui cười giống tướng công.
Sách vở ngày xưa rao bán cả
Ngôn từ thuở ấy biếu cho không.
Quan quyền, đảng phái; ôi, náo loạn
Chẳng chết người đâu, chết nhóm ông!


Đồ Ngông,
02-08-07.

Chỉ Còn Chỗ Ông!

Ông đánh người hăng, thế hỡi ông?
Đánh lui, đánh tới, đánh trong không
Văn chương chữ nghĩa bay muôn lối
Thơ thẩn vần gieo ngập "nữ phòng".
Múa gậy hung hăng con ngáo ộp
Vung tay đốp chát cái chuông đồng.
Vang vang giữ thế coi ghê tợn
Nhưng, thế rụng "càng": Còn chỗ ông!

Đồ Ngông,
02-08-07.

No comments:

Post a Comment