Con yêu dấu,
Cuộc đời rồi ai cũng sẽ đi qua! Ba đã đi trước trên con đường. Bây giờ rút kinh nghiệm, thay vì hướng dẫn cho các con với mọi hành trang, tư lương mà Ba đã thu lượm được. Nhưng hoàn cảnh có khác đi, Ba lẫn con không có nhiều thì giờ cùng nhau trao đổi, còn Ba thì chẳng biết ngày nào "trở về với đất". Cũng may, nhờ "duyên" đã đến thì Ba tập tành để viết: Viết những điều cho con và các Thanh, thiếu niên đang lớn trong xã hội đầy nhiễu nhương của thế giới hiện nay nầy. Âu đó cũng là điều hay, giúp cho Ba có điều kiện cống hiến lại cho xã hội. Ba không biết Ba nên cám ơn xã hội như thế nào? Ba chỉ hi vọng những điều Ba viết tự đáy lòng, tự trong dòng tri thức mà Ba đã tiếp thụ của xã hội từ lúc còn ấu thơ; và với tình thương yêu Ba dành cho con, Ba đã nói lên những gì thực tế, từ trong vấp ngã của cuộc đời, từ kinh nghiệm sống gian nan của mình, và của một số người trong xã hội sẽ giúp ý cho con hầu con chuẩn bị thật xứng cho một cuộc sống xứng đáng ở cõi đời nầy. Để kết thúc loạt bài, Ba viết lại câu mà Ba đã viết trong bài trước: "Sao cho con có một cuộc sống xứng đáng, xứng đáng trong một kiếp người: Khi con ngẫng đầu lên con thấy mình hãnh diện, mà khi con nhìn xuống con chẳng thấy thẹn lòng". Con có suy nghĩ gì không? Hỡi con yêu..!
Ba của con,
Nguyên Thảo.
Sunday, August 1, 2010
Subscribe to:
Post Comments (Atom)
No comments:
Post a Comment