Sunday, August 1, 2010

Thơ Nguyên Thảo

Những Lời Tặng Cho Con.
(Nhân ngày Thành Hôn)

Từ lúc lọt lòng mẹ
con ra đời
Ba đã đặt: hoài bão,
niềm tin,
ước mơ,
hi vọng,
Khi lớn lên con sẽ được nên người,
thành danh, và "thành nhân chi mỹ".

Rồi từ đó,
Ba vào đời với những bước dấn thân,
không quản ngại,
gian lao hay cản trở
Chỉ mưu cầu đem lại
sung sướng,
ấm no,
hạnh phúc,
tạo đủ điều kiện cho con.
Mẹ, đã biết bao
từng đêm hôm sớm
săn sóc con mà quên cả thân mình
Những âu lo,
vui sướng,
đều vương vấn cùng con.
Mỗi bước con lớn lên,
Từng bước con đi,
Ba với Mẹ
đã bị cuốn hút
theo từng giai đoạn con trưởng thành.
Con cố gắng học hành,
vâng lời, chăm chỉ,
Ấy là con tặng những niềm vui.
Nếu con chơi bời,
lêu lỏng,
bê tha,
ngỗ nghịch,
đó là con đem lại
cho Ba Mẹ hàng bao tóc bạc,
nét nhăn nheo xếp nếp mặt con người,
với bao nỗi buồn thổn thức.

Con trưởng thành,
con sung sướng nên danh,
Ba, Mẹ cũng chúc mừng cho con đó.

Và hôm nay,
Con thật sự vào đời
với bắt đầu "Hạnh phúc lứa đôi"
Một gia đình mới
hiển hiện,
khởi đầu
trong một đại gia đình dòng tộc.

Cũng từ hôm nay
Hạnh phúc ở tay con:
Thương yêu,
nương nhau,
thông hiểu,
thỏa thuận,
hợp tác,
nhường nhịn và cùng nhau,...

Ấy là những từ ngữ
mà con nên hiểu và phải làm
để tìm đến một "Chân Hạnh Phúc".

Trên đường đời
lắm nẻo chông gai,
mưu mô,
lường lọc,
lừa dối,
gian tham,...
với đầy dẫy biết bao là cạm bẫy
cùng tất cả
sanh, bệnh, lão, tử của kiếp người...
Những lúc ấy
chồng đỡ, vợ nâng
cùng nhau tiến tới,
Ngẫng đầu lên,
can đảm,
vững chí,
bền lòng,
Con cứ tới, đừng bao giờ chùn bước
Miễn làm sao
"Sống xứng với con người!".
Sống có ích
cho mình,
gia đình,
xã hội,
Tổ quốc,
nhân quần,
Ấy là cuộc đời "Nên và đáng sống".

Đó là những lời,
Ba, Mẹ tặng cho con
làm hành trang trong cuộc sống
để một mai
về già
đến khi nằm xuống
ta có thể mĩm cười thỏa mãn
vì đã sống,
"Được một kiếp người đáng sống!"

Nguyên Thảo,
30-11-02.


Hãy Nhanh Lên!

Quê hương tôi bé nhỏ
bên bờ biển Đông
thân gầy, hình cong như chữ S.
Viên đá khổng lồ
đội trên đầu
Mẹ oằn lưng, chùn gối
cả ngàn năm chịu đựng với Bắc phương. (1)
Mẹ gắng sức
kêu đàn con chống giặc
đánh bật cả những quân thù hung hãn,
ngẫng đầu lên
ngước mặt với vầng dương...!


Đồng bằng đầy sỏi đá
cũng có bát cơm đầy
Sông nước lủ
có con đê chiều lộng gió
tà áo bay
em cất tiếng hát chiều nay!
Cánh đồng làng
dạt dào xanh sóng lúa
hẹn ngày mai nặng trĩu những cành bông...


Em ơi! Quê hương ta còn đó
Máu ngàn năm
dân tộc thấm thêm vào.
Em làm gì?
Để tiếp nối mai sau
đi những bước
"rung trời chuyển đất"
Đánh bại những loài quân cướp nước,
Đẩy lui đi
Những phường giặc xâm lăng.
Em ơi!
Hãy gắng lên nhanh!
Đem tài trí
đắp bồi dân tộc.
Xóa tan hết
những người cản bước
lủ ù lì, mê muội, quỳ gối, cúi đầu.
Tiến tới trước
với tấm lòng dũng cảm
sự hiên ngang, kiêu hãnh của thuở nào,
Làm sống lại
Bắc Bình Vương - Hưng Đạo
Đưa núi thêm cao, sông nước chập chùng!
Ta phải tiến,
với dòng giống Việt
mấy ngàn năm
đứng vững giữa đất trời.
Ta cùng nhau
Vang hát Việt Nam ơi!

Nguyên-Thảo,
19-03-03.




(1) Trên bản đồ thế giới: Nước việt Nam giống hình dạng của một người già đội nón lá đội trên đầu "tảng đá khổng lồ Trung quốc" đến đổi phải cong người, oằn lưng.




*Như Giọt Nước!

Những dòng nước nhỏ
hợp thành con sông lớn
chảy về biển cả:
Đại dương sóng dậy cả muôn trùng.
Em ơi!
Đứng trên bờ, em đã thấy hay không?
Bài ca ấy
là bài ca vô tận...
Nước trong ta,
nước trên trời,
nước đại dương,
nước trong lòng đất.
Nước kết đoàn và ở khắp mọi nơi,
Nước thùy mị
nhưng cũng muôn vàn khủng khiếp!
Em hãy làm
như giọt nước mưa qua.
Vừa tươi mát,
êm đềm,
đoàn kết,
cuốn tung đi được cả núi đồi...
Để mai về
Em dựng lại quê hương
Trên đỉnh núi,
nhìn mặt trời rựng sáng...!

Nguyên-Thảo,
19-03-03.




*Tôi Nguyện!

Tôi nguyện làm hải đăng
Đứng trên bờ biển cả,
Dẫn đường con tàu nhỏ
Vượt bóng tối muôn trùng.


Tôi nguyện làm sao mai,
Cho người đời định hướng
Lướt trùng dương dậy sóng
Đi về tới bến bờ.


Tôi nguyện làm mặt trăng
Sáng soi người cầm đuốc
Trên đường xa rộn bước,
Mau tới đích sau cùng.

Nguyên-Thảo,
03-08-01.

No comments:

Post a Comment