Wednesday, August 25, 2010

Thơ Đồ Ngông (tt)

*Vì Sao?

Vì sao anh chẳng để tâm
Vì sao anh lại trầm ngâm lãng nhìn
Giấy tờ không đúng? Hay hình?
Hay tiền không có, mà anh chẳng vừa
Chẳng tiền thì lại chẳng ưa
Có tiền đút lót mới vừa lòng quan
Làm quan ăn khắp xóm làng
Quan chi quan lạ! Gọi là giúp dân!

Đồ Ngông,
11/08/10.



*Tiến Sĩ Giả!

Giả người, giả nghĩa, giả văn bằng
Tiến sĩ hàng ngàn, tiến sĩ ngang
Mua bán chạy lo bằng tiến sĩ
Giữ vai, giữ chức, sĩ hàng hàng!

Nghe qua tiến sĩ, bỗng buồn cười!
Tiến sĩ ra lò? Tiến sĩ chui?
Chui đã, chui ra ông tiến sĩ
Nghĩ là tiến sĩ: Đáng buồn cười!

Đồ Ngông,
11/08/10.


* Bán Hàng!

Thật, nực cười cô ả bán hàng
Gay go, quạu quọ, nói ngang ngang
Tưởng chừng xách mé mang xe xúc
Xúc đi khối khách đến xem hàng!

Bán hàng mặt mẹt cũng ra đây
Khách cóc thèm mua, thứ mặt dầy
Đem hết về đi, ăn cố hết
Khách đi nơi khác, chỗ vui vầy!

Đồ Ngông,
11/08/10.


*Cô Chiêu Đãi.

Này đấy, đây cô chiêu đãi ơi!
Sao cô lại nỡ thiếu nụ cười
Cười vui lên chứ, đâu là khó
Cứ thử cười xem, cho khách vui!

Nụ cười vui vẻ, cười giao lưu
Có chết gì đâu chỉ nụ cười
Vui khách, vừa lòng, thêm giá trị
Khách còn tới mãi, chỉ cười tươi!

Đồ Ngông,
11/08/10.

No comments:

Post a Comment