Wednesday, August 25, 2010

Thơ Nguyên Thảo

*Thân Cát Bụi!

Thân ta
Là những hạt bụi trần,
Được kết tụ dưới trời mưa bão
Cơn lốc mê lầm của tầng cõi tâm tư
Gió mây qua
Từng cơn xoáy động,
Thân nầy về
Trong cuộc sống trăm năm.
Lửa thiêu đốt
Cho hình hài trỗi dậy
Kiếp ăn năn đau đớn những thù hằn
Chìm đắm mãi
Trong vùng nước mênh mông.
Nhìn thoáng lên
Nóng bỏng trời hồng
Tiếng la hét muôn loài thú dữ.
Ta sa đọa
Vì thân ta huyễn hoặc
Ta tưởng rằng lại chính thân ta
Trìu mến, yêu thương
Ta kết tủa trang hoàng
Để tiếc nuối một mai khi mất.
Đường dậm xa vượt thoát,
Nhưng cũng rất là gần.
Nhìn kỹ lại
Ngay trong ta từng khoảnh khắc..!

Nguyên-Thảo,
20-09-02.


*Về Nơi Ấy!

Mai tôi về nơi ấy
Vùng trống vắng xa xôi,
Nhưng tâm hồn thoải mái
Luân lưu, cách hẳn rồi.

Mai tôi về nơi ấy
Bạn có bước đi cùng,
Nhanh chân lên bạn nhé!
Ta sẽ có đường chung.

Đường đi không nghĩ khó
Bước ta cũng chẳng sờn,
Đôi chân dù bé nhỏ
Ghi đậm nét lòng son.

Đường xa muôn ức dặm
Khác biệt ở cõi lòng..
Mai tôi về nơi ấy,
Bạn có muốn đi cùng?

Nguyên-Thảo,
30-07-01.

*Nếu Tôi Là...!

Nếu tôi là ác quỷ,
Tôi sẽ khiến thế gian nầy
Trở thành nơi ăn chơi vĩ đại
Với đầy đủ phương tiện,
Thỏa mãn nhu cầu cho tất cả những gì
mà người ta mơ ước.
Có casino sang trọng, có nhà hàng lộng lẫy;
Với từng đàn thiếu nữ đẹp như tiên,
Bày thân thể như mơ, như mộng;
Chuốc thêm rượu
Nếu cần, tôi có sẵn
Bàn đèn, bạch phiến, cần sa,...
Anh muốn chích, muốn hút, muốn phê, tôi kính tặng
Để làm quà, đưa anh về cõi tiên du.
Nếu anh thấy,
Thế còn chưa đủ
Cần vũ khí: tôi sẵn lòng cho anh mượn
Nào gươm, nào dao, nào súng
Cả xe tăng, đại bác, phi đạn, vi trùng...
Nếu anh muốn
Thứ nào tôi cho anh thứ đó
Để anh giết, anh đánh, anh đâm, anh chém...
Máu thành sông, Thần Chết đỡ nhọc lòng
Mà tôi cũng chẳng phải ra tay
Vì tôi vốn là ác quỷ!

Nguyên-Thảo,
06-09-2000.

*Nếu một mai...!

Nếu một mai
Tôi trở về với đất
Tôi cũng ngậm cười vì nhiệm vụ tôi xong
Đời cống hiến cho tôi
Tôi đã được hài lòng
Tôi đóng góp
Với tất cả những gì tôi có thể...
Tôi thỏa mãn
Sống cuộc đời nhân thế
Không làm buồn cha mẹ, anh em
Không hổ ngươi khi gặp những bạn bè
Với vợ, với con tôi chu toàn bổn phận.
Tôi sống cuộc đời
Tuy gặp nhiều lận đận
Nhưng không hằn thù
Đổ trút giận kẻ chung quanh
Tôi nhìn tôi trong gương chiếu tâm hồn,
Tôi sung sướng
Khi một mai về với đất.

Nguyên-Thảo,
07-09-2000.

No comments:

Post a Comment