Lên Voi.
Lên non ta cưỡi voi chơi
Để ra ta biết thế nào “lên voi”
Rồi mai ta kiếm chó còi
Để ta lại xuống cho đời đủ đôi
Thử rằng thiên hạ ngỏ lời
Có voi, có chó mà ta thế nào?
Đồ Ngông.
Mây! (ở Pleiku)
Mở cửa phòng ra, ta đón mây vào
Hương mây lành lạnh thấm làm sao!
Mây nghe ươn ướt choàng lên tóc
Mây dán lên mi đẹp tựa sao!
Mây thoáng qua phòng, mây lại ôm
Không gian lồng lộng bóng chiều hôm
Mây bay thơ thẩn theo cơn gió
Thủng thẳng mà đi chẳng dập dồn!
Đồ Ngông.
Đi Tìm.
Lên cao tìm lấy người thân
Ngày xưa dòng họ xa gần lạc nhau
Lên non đi kiếm đồng bào
Ngày xưa một bọc xa nhau nửa phần.
Ta đi tìm những ân cần
Cùng nhau kết nối, nhớ về mẹ cha.
Đồ Ngông.
Trên Đỉnh Trường Sơn.
Trên đỉnh Trường Sơn nhiều gió lộng
Chói chang nắng đổ trời nung nóng
Mưa rừng gió núi buồn giăng giăng
Cỏ nội hoa ngàn vui ngập lối
Đồi núi, núi đồi nối với nhau
Hồ khe, khe hồ liền như bóng
Khách xa lạ mắt ưa mà ngắm
Ngoáy cổ lại nhìn trông với ngóng!
Đồ Ngông.
Một chuyến Tây Nguyên.
Tây Nguyên có tiếng là buồn
Không đi sao biết nguồn cơn thế nào?
Qua đồi, qua núi, qua truông
Qua bao ruộng rẫy, rừng, nương chập chùng
Cao su rung lá mông lung
Cà phê vẫy gọi; tiêu, điều nhấp nhô
Quê hương tiếng gọi vô bờ!
Đồ Ngông.
Biệt Điện. (Buôn Ma Thuột)
Cung điện nhà vua, có phải chăng?
Cái tên khác biệt thế gian rằng
Hay là đồ dỏm đem làm hiệu
Cho khách thầm mơ “dáng chị Hằng”!
Thôi thì ở tạm, coi như mơ
Khách sạn “ba sao” cũng chỗ hờ,
Có phải cung vua đâu lại tưởng
Khi rời, ra thể cũng như mơ!
Đồ Ngông.
Bài Hát Tây Nguyên. (Buôn Ma Thuột)
Bài hát vang vang vọng núi rừng
Rền rền âm sắc với không trung
Hát lên mang cả niềm tâm huyết
Đem trải lòng ra, trải khắp cùng.
Đồ Ngông.
Dòng Sông Sê-Rê-Pok. (Buôn Ma Thuột)
Dòng sông chảy xiết không chừng
Qua ghềnh xuống thác, đâu ngừng âm vang
Rộn ràng đá núi, cây ngàn
Một màu trắng đục, chứa chan nỗi lòng
Quê hương trong thoáng hoàng hôn
Mây giăng lảng đảng, bồn chồn xa xôi!
Đồ Ngông.
Bản Đôn.
Bản Đôn ta lại cưỡi voi
Qua Sêrêpok; xem nhà nhiều gian
Thăm nhà Y Prông E Ban
“Hửi” qua hương vị rượu cần bốc hơi
Đồ Ngông.
Qua Cầu Treo.
Qua cầu vào giữa dòng sông
Ngồi trên sàn ván, trong lòng hàng cây
Lắng nghe tiếng chảy rầm rì
Nước ngầu vẩn đục, len đi giữa ngàn
Nước non trên dặm quan san
Nghĩa tình non nước, bao lần nhớ nhung.
Đồ Ngông.
Monday, May 3, 2010
Subscribe to:
Post Comments (Atom)
No comments:
Post a Comment