Sao Ông Nhận Là Ông?
Tớ nói là ông, đã chắc ông?
Tớ hay nói đổng, nói lông bông
Cuộc đời lắm kẻ thường chơi xấu
Nhân thế bao người ưa mở lòng?
Hơn cả vạn người đang êm ấm
Ít hơn chục mạng lại cù mông
Cớ sao ông lại: "Là ông" nhỉ?
Không lẽ: "Thì ông cũng một dòng"?
Đồ Ngông,
23-12-06.
Nằm mơ...!
Ô hay! Tớ bảo tớ đàn ông
Họ chẳng thèm nghe, lại bóp mông
Cả nhóm, cả đàn ưa nhốn nháo
Một bầy, một lủ thích sờ lông
Lăng xăng họ chạy như gà đẻ
Quạp quạp chúng băng giống vịt đồng.
Độc bóng, độc hình riêng chỉ tớ
Đành la oai oái: "Tớ đàn ông!"
Đồ Ngông,
23-12-06.
Ông chớ sợ!
Tớ chẳng giành đâu, ông chớ sợ
Tài hèn chữ nghĩa dăm ba mớ
Tớ đeo rủng rỉnh để lòe đời
Nhân thế tưởng rằng: "Y có thớ"!
Tớ chẳng ham đâu ngôi thứ vị
Ngôi dành cho những ai "nhiều" kí
Tớ: "Thân thì ốm nhách gầy còm,
Có chắc gì hơn mà đấu trí!"
Tớ chẳng có mê, cùng chẳng khoái
Tội gì vương vấn chi nhiều cái
Đồ vương, tranh bá để giành phần
Tớ chẳng dám mơ... và mãi mãi!
Đồ Ngông,
20-01-07.
Ngẫm nghĩ...!
Ngẫm nghĩ mà chơi cũng thật buồn!
Đời người sao thảm khổ luôn luôn
Tai trời, ách nước từng năm tới
Họa gởi, tai bay cứ chập chờn.
Không khéo người lường hay đánh lận
Có chừng kẻ tráo lại trâng trâng
Trăm năm, có thiết tha không nhỉ?
Ngẫm nghĩ... mà ra cũng thấy buồn!
Đồ Ngông,
25-01-07.
Tớ đã thấy...!
Tớ đã thấy rằng tớ chẳng ăn
Thua chi đâu lạ: Cái hung hăng
Ai bằng quan lớn, tuồng đại cán
Tớ kém dân thường, phận tiểu nhân.
Tớ biết thân mình: Phường dốt nát
Họ rõ quan nhân: Giới võ văn
Sao chẳng ra tài bình thế sự?
Làm nhân lẫn thế chẳng đâu bằng!
Đồ Ngông,
25-01-07.
Ngày Này Năm Xưa.
(Kỷ niệm 23 năm trên đất Úc)
Lại đến ngày này năm đó, cũ!
Áo quần, đôi dép gọi là đủ
Bước chân thấp thỏm, vào nơi lạ
Ánh mắt ngại ngần, thêm ủ rủ
Cái kiếp long đong... à, chấm dứt!
Vòng tay rộng lượng... ồ, di trú! (1)
Hai mươi năm lẽ, mau ghê nhỉ?
Ngó lại mà nghe... lòng tự nhủ!
Đồ Ngông,
15-03-07.
(1) Chính sách di trú của Chính phủ Úc Đại Lợi
Lại trèo.
Đã leo rồi lại tới hay trèo
Gối mỏi, chân chùn vẫn cứ leo
Thử sức coi mình còn có khoẻ,
Đua hơi xem tớ được bao nhiêu?
Từng năm tuổi tuổi thêm chồng chất
Qua tháng ngày ngày lại quạnh hiu
Chỉ vợ với chồng ôn kỷ niệm,
Thân hom mà lại cứ hay trèo!
Đồ Ngông,
18-03-07.
Đi Tìm.
Đi tìm, tìm mãi chẳng tìm ra
Tớ bước chân xiêu, lại quá đà
Háo hức mà tìm, nhưng chẳng được,
Nôn nao lùng sục, khổ ghê mà!
Đã giương mắt ếch nhìn quanh quất,
Lại ngẫng đầu voi ngó mọi nhà.
Cứ thế mà tìm; ôi, mệt lạ!
Đi tìm lại mãi chẳng tìm ra...!
Đồ Ngông,
27-03-07.
Ông Cứ Ngồi!
Ông muốn ngồi cao, ông cứ ngồi
Bao giờ ông chán thì ông thôi!
Ông ham thì cứ làm cho chán
Đến chết, đến già cũng được thôi!
Tớ chẳng thèm đâu, tớ chẳng giành
Sá gì một chút bả hư danh
Có "thơm" hay "liệt" do danh cả,
Ông muốn bao nhiêu, cứ đến giành!
Tớ mãi vui cùng đứa tuổi thơ
Nên quên "ông lớn" tự bao giờ
Ngẫm ra tớ lại: Ừ, ông nhỉ!
À há! Thì ra cũng "nước cờ".
Đồ Ngông,
23-03-07.
Chỉ Có.
Chỉ tại thời gian mà lắm công
Cản chi cho cực lại phiền lòng
Ai làm cứ kệ "làm cho chán"
Khi chán thì ra họ lại dông.
Ông muốn bao lâu, ông cứ làm
“Làm” thì cho “tốt”, “tốt” ông “làm”
Mai kia chỉ sợ không ngồi được
Thân liệt danh tàn "trốn" chẳng cam!
Con chốt qua sông, cũng chốt hờ
Ra thân chốt thí, cũng con cờ
Cờ tàn cũng lại do quan tướng
Chốt có tung hoành cũng tại mơ!
Đồ Ngông,
28-03-07.
Cũng Khéo Cho Ông.
Cũng khéo cho ông hay tính toán
Tài cao học rộng nhiều suy đoán
Không xong thế cuộc, rút tay về
Chẳng được tình hình, buông một thoáng
Bỏ sức ra công, cho mọi người
Góp tài đem trí, vì công chúng
Chẳng nhân, chẳng nghĩa, chẳng ân tình
Thứ ấy có gì...! Đành tính toán..!
Đồ Ngông,
29-03-07.
Mừng Hụt!
Tớ tưởng rồi đây tớ hết ngông
Nhưng mà, ..Thôi..! Chán..! Lại đi đong!
Té ra yên ổn chưa hề thấy
Chỉ thấy "ùm" ra: Lại cộng đồng!
Cái ban soạn thảo bấy lâu nay
Ra sức góp tài, nếm đắng cay
Không bổng không lương mà bị trách
Vội vàng bỏ cuộc chạy đi ngay.
Có chắc rằng sau tớ hết ngông,
Thiệt tình tớ chẳng "biết" hay "không"
Có còn "lộn xộn" thì "thương" tớ
Dở dở, ương ương lại hóa ngông!
Đồ Ngông,
28-03-07.
Tớ Tính.
Nhất quyết phen này tớ góp tay
Ý thêm, tu chính nội quy này
Mãi lo moi óc tìm cho được
Cứ nhớ trong tim những cái hay
Rồi nhắc, rồi cân mà chửa dám
Thụt lui, thụt tới vẫn im ngay
Nhưng mà đã lỡ! Đâu còn nữa
"Từ nhiệm" đi rồi! Mất dịp may!
Đồ Ngông,
31-03-07.
Nghe Ông.
Tớ lại nghe ông thích "nổi" lòng
Mà sao ông lại trở nên ngông
Đứng lên ngồi xuống, oai ra phết
Hò lớn hét to, dữ tợ "mòng"
Thế sự đa đoan, đâu dễ tính
Chuyện đời lắm nẻo, khó cho lòng
Ông ngông, tớ tưởng ông giành tớ
Tớ đã ngông rồi, lại kém ông!
Đồ Ngông,
31-03-07.
Saturday, February 20, 2010
Subscribe to:
Post Comments (Atom)
No comments:
Post a Comment