Wednesday, February 3, 2010

Trên đường Xuyên Việt (Miền Trung)

Hiền Lương, Bến Hải. (Quảng Trị)

Đây sông Bến Hải, đó cầu Hiền Lương
Hai mươi mốt năm luống những đoạn trường
Quảng Trị chia đôi theo cùng vận nước
H àng triệu gia đình vào cuộc chiến đau thương.

Những Địa Danh! (Quảng Trị)

Quảng Trị vang lừng trong cuộc chiến
Với từng tên nhắc nhỡ cho người
Hiền Lương, Bến Hải cùng Cam Lộ
Thạch Hãn, Đông Hà, Vĩnh Mốc ơi!


Chia Đôi! (Quảng Trị)

Bên bắc, bên nam cách chiếc cầu
Lòng sông bé nhỏ, lại không sâu
Hai mươi năm lẽ, trường chinh chiến
Máu đổ thành sông, để vượt cầu!

Hai Mươi Mốt Năm! (Quảng Trị)

Vận nước không may vào thế cuộc
Hai phe thế giới lại phân chia
Hai mươi lẽ một năm xa cách
Xương máu đồng hoang, để chẳng lìa!

Hiền Lương! (Quảng trị)

Hiền Lương em quả là hiền (!)
Mới lên bốn tuổi (1950-1954), chia lìa mẹ cha
Bắc, Nam cách biệt sơn hà
Chơ vơ em đứng, chịu lời đắng cay!


Bến Hải. (Quảng Trị)

Mê tân (bến) biển khổ (hải) là đây
Một dòng nước chảy chia đôi bến bờ
Trách ai xé toẹt bài thơ
Nửa xuôi ra bắc, nửa về phía nam
Để cho dân khổ lầm than
Hai mươi năm lẽ, lắm đàng đau thương!
Đội bom, bia đạn vô thường
Triệu người ngã xuống, đất này đơm bông
May mà còn có non sông!


Lũy Thầy. (Quảng Bình)

Trèo lên vọng gác Lũy Thầy
Chỉ riêng mình đứng nỗi buồn bơ vơ
Đứng nhìn mà lại tưởng mơ
Lũy còn từng khúc, ơ hờ người qua
Trăm năm đánh mất cơ mà!

Bên Dòng Nhật Lệ. (Quảng Bình)

Như nắng chiều buông, Nhật Lệ buồn
Chiếc thuyền neo đậu, sóng lắc luôn
Xe qua cầu mới, sang cồn ấy
Nhắn gởi gì đâu, khách thả hồn!


Quê Hương Này!

Tớ tưởng rằng đây xứ thật nghèo!
Ai dè lúa nở rộ ra khoe
Còn hơn cái đất nơi vùng tớ
Chất phát làm sao! Quả thật thà!


Phong Nha - Kẽ Bàng (Quảng Bình).

Bước tới Quảng Bình, ôi, quê ta!
Đi thuyền chui rúc vào Phong Nha
Lấy mắt dán trần, đưa vô vách
Nhìn ngắm thiên nhiên, đẹp quá mà!

Lại tới Quảng Bình, qua Kẽ Bàng
Yên lặng ngắm nhìn núi rừng hoang
Đẹp sao! Sao nói ra cho hết
Bát úp nơi nơi, núi hàng hàng!

Ôi mà đẹp thật, đất quê ta!
Có núi, rừng xanh, đồng tắp xa
Biển cả mênh mông chiều lộng gió
Hai phương nam, bắc nước non nhà!


Gió Lào. (Quảng Bình)

Gió vượt Trường Sơn tự hướng Lào
Gió nghe hừng hực, nóng làm sao!
Gió lùa lên mặt, len trong áo
Gió lướt thân em, khép nép vào!


Đường Vào Phong Nha. (Quảng Bình)

Sông Son nước chảy lửng lờ
Thuyền xuôi máy đẩy, khách ngơ ngẩn nhìn.
Non xanh, nước biếc xinh xinh
Quê hương ta đẹp, hữu tình lắm thay!


Vào Động! (Quảng Bình)

Phong Nha cửa động đây rồi
Ta đi vào động: Tối thui ráng nhìn!
Thuyền đông nườm nượp ngược xuôi
Ngó vào vách động, cảnh xinh thật mà!
Những cột, những ảnh hiện ra
Thiên hình vạn trạng: Quả là thần tiên!
Trên trần một dáng thiên nhiên
Sông ngầm không biết nơi nào chảy ra?
Sông Son tên gọi đó là!


Đường Trường Sơn. (Quảng Bình)

Con đường xuôi dãy Trường Sơn
Đoàn ta ra bắc, vòng vòng quanh co
Hai bên như bức họa đồ
Một bên núi đá, nọ là núi vôi,
Kẽ Bàng chính ở đây rồi!
Núi như bát úp, liên hồi kế nhau.
Rừng xanh nguyên thủy xôn xao
Chim kêu, vượn hót cất chào tiễn đưa!

Qua Đèo Ngang. (Quảng Bình)

Đi tới Đèo Ngang, chẳng xuống hầm
Cứ theo đường cũ để qua thăm
Nơi xưa Bà Huyện (Thanh Quan) dừng chân bước
Trời đất thế nào Bả (Bà ấy) vịnh ngâm?


Trên Lầu! (Quảng Bình)

Ngồi ở trên lầu, nhìn mãi xa
Trường Sơn mưa thoáng ảnh mờ nhòa!
Chiều buông, đèn sáng, ngồi tư lự
Khói nước, bờ sông: Ta nghĩ ta!


Lỡ Hội! (Hà Tĩnh)

Từ bỏ mười cô nơi Đồng Lộc
Lại khước từ thăm chỗ Tiên Điền (Mộ Nguyễn Du)
Tại đường lúc lắc, gian nan quá
Trễ nải cả rồi, một chuyến thăm!


Lắm Kẻ Tài! (Hà Tĩnh)

Hà Tĩnh đất lành khối kẻ hay
Địa linh sinh sản lắm nhân tài!
Nguyễn Du, Nguyễn Biểu cùng ông Trạng (Bạch Liên)
(Đặng) Dung- Tất, (Nguyễn Công) Trứ, (Phan Đình) Phùng, (Lê Hữu) Trác... quý thay!


Hoành Sơn Quan! (Hà Tĩnh)

Ô kìa! Đứng tại Hoành Môn Quan
Ta tưởng rằng ta quá Đèo Ngang
Cứ ngỡ đèo cao là chẳng phải
Ai dè! Đích thị "Hoành Sơn Quan"!

Thanh Hóa.

Thanh Hóa có núi Hàm Rồng
Có thêm di tích trống đồng Đông Sơn
Có con sông Mã xuôi dòng
Có Bà Triệu lại cưỡi voi diệt thù!


Bà Triệu! (Thanh Hóa)

Quyết cưỡi cơn sóng dữ
Phải chém cá tràng kình
Lừng danh thân nhi nữ
Cho người đời khiếp kinh!

Cây Mít Trăm Năm (Bích Động - Ninh Bình).

Cây mít trăm năm, cây mít già
Trăm năm cũng đủ, cõi ngưòi ta
Sinh sinh tử tử, đời sinh diệt
Thì đã trăm năm cũng quá già!


Chùa Trung (Bích Động – Ninh Bình)).

Khen ai khéo nghĩ, lại hay xây
Xây nửa chùa trong, lại nửa ngoài
Nhị động Nam Thiên bìa vách núi
Nhìn ra phong cảnh, hữu tình thay!


Chùa Thượng (Bích Động – Ninh Bình).

Lại cứ trèo lên, mỏi gối rồi
Lên lên lại thích cứ lên chơi
Nàng Tiên hơ hớ còn đang ngủ
Trèo mãi đến nơi, mệt lại ngồi!


Đền Đinh, Lê. (Hoa Lư- Ninh Bình)

Thăm đền Đinh, Lê luống ngậm ngùi
Nhớ về xứ Tổ những buồn vui,
Ngàn năm dựng nước, rồi giữ nước
Ngạo nghễ hiên ngang trước dập vùi.


Cưỡi Trâu (Hoa Lư- Ninh Bình)

Đã đến đây rồi, ta cưỡi trâu
Dù nay chẳng trẻ, bạc trên đầu
Cưỡi trâu để nhớ thời xưa cũ
Bộ Lĩnh khởi đầu cũng cưỡi trâu!


Cờ Lau. (Hoa Lư- Ninh Bình)

Cờ Lau Vạn Thắng (Vương) dẹp sứ quân
Thống lĩnh cơ ngơi đẹp đất trời
Đất nước non sông tươi mãi mãi
Ngàn năm hùng khí rạng ngời ngời!


Vú Ai? (Tam Cốc- Ninh Bình)

Vú ai đem để nơi này?
Tại sao một cái trên trần người qua
Chui ra rồi lại chui vào
Người ta hay nắn hay sờ vú ai
Vú ai để rớt nơi này?


Ngồi Thuyền. (Tam Cốc- Ninh Bình)

Ngồi thuyền đi qua ba cốc
Cốc cả, cốc hai, cốc ba
Vân Long tên tục gọi là
Nhìn ra ba cốc cũng là xinh xinh
Cảnh xinh, người lại cũng xinh
Núi rừng cũng lại hữu tình như ai
Nhìn lên núi, đá nơi nơi
Lằn ngang, lằn dọc buông lời hát ca
Mái chèo khua động không xa
Tiếng cười khúc khích: Khách, ta thỏa lòng!


Đèo Tam Điệp. (Ninh Bình)

Đèo một, đèo hai, lại một đèo
Ba đèo ta lại cố mà leo
Leo lên mới thấy đời nhiều thú
Có thế, nên ai cũng ráng trèo!


Tam Điệp. (Ninh Bình)

Tam Điệp trùng trùng dãy đá vôi
Quang Trung đãi Tết ba quân rồi
Tiến về Thành nội Thăng Long ấy
Đại phá quân Thanh nát cả thôi!

No comments:

Post a Comment