Friday, December 17, 2010

Thơ Nguyên Thảo

* Cõi Âm Thầm!

Buông bức rèm thưa
Khung trời nắng đổ
Mùa đông buồn
Như gió thở qua song.

Con chim non
Đang thủ thỉ trong lồng
Lời nức nở
Từ giang sơn tù tội.

Cõi trời nào
Mang những linh hồn tội lỗi
Điệu hát buồn
Trôi dạt mãi trăm năm.
Câu hoang ca vang vọng âm thầm
Những tiếng nói
Cho một thời rêu đá!

Nguyên-Thảo,
03-06-07.

* Bàn Tay Mẹ.

Bàn tay này của mẹ
nâng niu con trong những buổi đầu đời
Đong đưa lúc võng, lúc nôi
Miệng à ơi, gật gù ru con ngủ.

Có những đêm dài
năm canh thao thức đủ,
Ngồi ôm con sốt ruột mãi trong lòng,
Cơn sốt nào,
cũng đưa mẹ hoài mong:
Cho con khỏe và ngày mau khôn lớn.

Bàn tay mẹ
Từng mơn con bú mớm,
từng lừa xương, đút mỗi muỗng con ăn.
Từng ôm con siết nhẹ trong lòng:
"Thương con lắm!
Mẹ thương con nhiều quá!"

Mẹ thương con
Tình thương con biển cả
như nước nguồn đem lắp mãi đại dương
Bao la ấy,
nhưng vẫn hoài, chưa thấy đủ...!

Nguyên Thảo,
23-07-07.

No comments:

Post a Comment