Friday, December 31, 2010

Thơ Nguyên Thảo

* Bàn Tay Mẹ.

Bàn tay này của mẹ
nâng niu con trong những buổi đầu đời
Đong đưa lúc võng, lúc nôi
Miệng à ơi, gật gù ru con ngủ.

Có những đêm dài
năm canh thao thức đủ,
Ngồi ôm con sốt ruột mãi trong lòng,
Cơn sốt nào,
cũng đưa mẹ hoài mong:
Cho con khỏe và ngày mau khôn lớn!

Bàn tay mẹ
Từng mơn con bú mớm,
từng lừa xương, đút mỗi muỗng con ăn.
Từng ôm con siết nhẹ trong lòng:
"Thương con lắm!
Mẹ thương con nhiều quá!"

Mẹ thương con
Tình thương con biển cả
như nước nguồn đem lắp mãi đại dương
Bao la ấy,
nhưng vẫn hoài, chưa thấy đủ...!

Nguyên Thảo,
23-07-07.




*Niềm Đau Quốc, Cộng.

Vì Quốc, Cộng
Quê hương tôi tan nát
Hai mươi năm dài
Xương trắng dãy Trường Sơn,
Hai mươi năm
xa xót lẫn căm hờn,
Từng đứa trẻ, người già đau oằn oại.
Trên đồng lầy
và những cánh rừng hoang khắc khoải
Trong thị thành, sự tàn phá mênh mông.

Vì Quốc, Cộng
những người dân thấm thía nỗi lòng
Con mất mẹ, mất cha; gia đình ly tán.
Những tù đày, những ê chề chán ngán.
Cuộc đời này, nhân thế lắm khổ đau!

Vì Quốc, Cộng
đã bao nhiêu mạng sống cúi đầu
Niềm nhẫn nhục cho ngày mai hi vọng.
Vào rừng sâu, vượt trùng dương dậy sóng.
Bước đường dài rủ áo: Kiếp tha hương!

Vì Quốc, Cộng
đấu tranh tiếp nối khắp nẻo đường
lòng thù hận nấu nung chưa chấm dứt
Quá ba mươi năm sục sôi hừng hực
Khoảng trời nào để những kẻ yêu nhau
Khoảng trời nào, chấm dứt những niềm đau
Thiên đàng đó, hay khung trời địa ngục!

Nỗi đau thương, hay khung trời hạnh phúc,
Cuộc đời nào niềm sáng của mai sau?
Những ngàn năm của dân tộc tự hào
Một đống vụn với khung trời chấp vá.

Hét vang lên, dội khung trời biển cả
Tất cả trở về với một niềm đau!

Nguyên Thảo,
22-07-07.

No comments:

Post a Comment