Sunday, March 7, 2010

H.T Chữ Nghĩa 11: Nhứt Quá Tam: Ba Búa!

Bài thứ nhất được cả hai tờ báo đăng tải chỉ ngày trước và ngày sau vì tờ báo mới phát hành trước tờ báo củ một ngày (thứ năm và thứ sáu hàng tuần). Bài ấy đã làm cho người đọc nhốn nháo, nhất là những người trong cuộc: Đồ Ngông là ai mà dám can thiệp vào? Đồ Ngông ở trên “farm”, vậy ở trên farm ai là Đồ Ngông? Ông Nhi à? Nhiều câu hỏi được đặt ra với mọi người. Nhưng cũng may sự tiết lộ danh tánh, lý lịch của tôi không có nhiều, mặc dù tôi đích thân đem bài đến hai tòa soạn và ghi rõ tên họ cùng số điện thoại của mình.
Vài ngày sau khi bài thứ nhất được phổ biến, tôi đến các tòa soạn để đưa bài thứ hai. Có người nghe đến câu chào: “A! Đồ Ngông!” thì ông ta nói” “Đồ Ngông hả! Để tôi coi Đồ Ngông là ai?” Thì té ra ông ta cũng là bạn với tôi thôi. Ông ta ngày trước có phụ việc bên tờ báo củ, tôi với ông ta có gặp nhau một lần. Ông ta thốt lên khi gặp tôi: “Ồ! Ông nầy tôi tưởng ai, cũng biết nhau cả mà”. Chúng tôi nói chuyện hồi lâu và tôi về nhà để chuẩn bị đi làm! Nhưng lần đó tờ báo thứ hai không đăng bài sau. Tôi cũng hiểu lý do tại sao bên ấy không đăng. Chính vì vậy, lần sau tôi không gởi bài thứ ba cho tờ báo thứ hai và chủ tờ báo thứ nhất hỏi tôi có gởi cho tờ báo thứ hai hay không? Tôi thành thật: “Không”. Thế là tôi học được một điều quan trọng!
Số là trước khi đến farm của mình, tôi ghé mua phân thuốc thì gặp anh bạn trước kia học báo chí, anh hỏi tôi lý do tờ báo thứ hai không đăng bài kỳ rồi. Tôi kể việc phỏng đoán của mình, cũng như gởi bài thứ ba cho tờ báo thứ nhất mà thôi! Anh bạn dặn dò: “Anh coi chừng, trong báo chí có nhiều màn độc lắm! Nhất là trong việc chửi nầy! Anh cẩn thận nó sửa bài của anh để chửi người ta mà anh phải chịu hậu quả. Khi báo đã ra rồi, anh không thể vớt vát được đâu, nếu anh nói nó thì nó nói vì sơ xuất kỷ thuật hay lỗi của người đánh máy thì anh cũng phải chịu thôi!”. Điều ấy làm tôi suy nghĩ nhiều. Vế đến farm tôi liền dùng điện thoại di động gọi đến toà soạn yêu cầu đình chỉ bài viết để tôi phải sửa lại vài điều. Chiều về, ghé vào tòa soạn thì ông chủ báo hơi trách: “Báo dán rồi chuẩn bị gởi đến nhà in, mà anh điện thoại làm tôi phải gở ra, layout lại. Thôi anh sửa đi rồi đưa tôi đăng ở kỳ sau. Có người gọi điện thoại về hỏi lập trường của Đồ Ngông như thế nào, sao chẳng thấy rõ ràng gì cả”. Tôi mừng quá: “Vậy thì để tôi về sửa lại và viết rõ lập trường rồi gởi lại ông sau”. Tôi lấy dĩa floppy disk bài về sửa lại. Hú hồn! Nếu đăng vào kỳ báo đó thì người ta chửi Đồ Ngông biết bao nhiêu vì báo đã viết thêm vào bài của tôi một đoạn để chửi người ta. Một kinh nghiệm để đời!
Tôi sửa xong bài, tôi gởi luôn cho cả hai tờ báo. Trong bài thứ ba tôi báo tôi không can dự vào cuộc chơi của họ nữa. Tôi phải chuyển sang một hướng khác!
Sau đây là hai bài sau trong bộ ba bài can thiệp đầu tiên mà tôi coi như là “chuyện Trình Giảo Kim đánh ba búa”, sau ba búa thì dong (chạy, bỏ đi):


* Có Con Đường Nào Ta Đi?

Hôm vừa rồi Đồ Ngông tôi có vài ý kiến về một vấn đề trong Cộng Đồng, cũng nhằm mục đích nhờ Quý vị có liên hệ "cố gắng tự kiềm chế, dừng lại bước tiến" để nghĩ "đến người, đến ta" và đến Cộng Đồng cùng tất cả các thành viên sắc tộc của mình.

Sau thời gian quan tâm và lưu ý, Đồ tôi đôi lúc cũng "bật cười với niềm đau", rồi nghĩ "không biết con cháu mình sẽ ra sao? Và sắc tộc mình sẽ đi về đâu, nếu thế hệ cha anh cứ mãi như thế nầy?" Điều ấy làm Đồ tôi nhớ lại lúc mình mới bước chân đến Úc, hồi còn ở trong trại tiếp cư Pennington, có anh bạn làm hãng nhân ngày nghĩ cuối tuần vào thăm chúng tôi cùng mấy bác qua cùng chung "list". Anh bạn tâm tình: "Lúc tôi mới qua khi còn ở trong nầy, các hãng xưởng tới kêu gọi vô hãng tụi nó làm, cuối tuần có nhiều gia đình Úc, hoặc các cô lái xe đến rủ đi chơi, nhưng cách nay chỉ có mấy năm, bây giờ ra đường tụi Úc nó không thèm ngó tới, đôi lúc nó còn giơ tay lên chửi mình, cũng tại người mình quậy quá!". Sự ra đi của chúng ta rất phức tạp, có đủ mọi thành phần tốt có, xấu có thì "mang tiếng" sẽ là điều hiển nhiên. Và đến nay, hai mươi mấy năm qua, đời sống đa số được ổn định, ai nấy đều bận rộn với công việc và đã quen dần với phong tục xứ người nên cũng đở. Tuy nhiên, lại có các vấn đề khác mà chính ta lại hại ta nhiều hơn: cờ bạc, hút chích và con cái.

Trên tờ Nam Úc tuần báo vừa qua có đăng tải "bài thơ say" của Đồ tôi đã gởi lúc trước. Đó là "một" trong khoảng gần 30 bài thơ mà Đồ tôi viết ra trong vòng một tháng nhân đọc các bài thơ cay, chuyện phiếm và lăng nhăng giữa hai phe đăng trên hai tờ báo. Thay vì chửi người như các vị ấy đã làm, Đồ tôi lại chuyển sang moi móc những thói xấu của đời mà chửi đời. Chửi thì có nặng, có nhẹ, chửi thì tất nhiên nó chẳng có giá trị văn chương gì cả, đôi khi người đọc lại đánh giá người viết là "thứ hỗn hào, tục tiểu, thơ văn bẩn thỉu...". Chửi chỉ để vui chơi trong một khoảng thời gian nào đó hoặc truyền khẩu với nhau, chứ chửi không là điều tốt đẹp, không phải là "diện" đưa mặt ra cho mọi người "ngắm nghía". Đồ tôi chỉ nhân một hiện tượng, nương hiện tượng ấy mà viết lên những thói xấu của đời để mọi người cùng nhìn và cùng chửi những nết ấy, mong trong tương lai sẽ giảm đi được khá nhiều, ít ra nó cũng giúp được một phần nào cho đời. Đó là mục đích "thơ chửi" của Đồ Ngông tôi. Tuy nhiên, Đồ Ngông cũng rất thành thật cảm ơn Quý vị đã viết các bài thơ cay, chuyện phiếm...mà đã "đẻ ra được gã Đồ Ngông"."Đồ" ai muốn hiểu sao thì hiểu, "Ngông" thì quả thật là ngông! Thú thật Đồ tôi nhậu không nhiều, nhưng thỉnh thoảng cũng có say, và quan sát những "cái say" khác mà Đồ tôi đã viết ra như vậy. Quý vị đọc thấy "say" có "lạ lùng, kỳ cục" không? Mỗi lần say tỉnh lại, Đồ tôi quê quá và bỏ bớt đi dần, bây giờ chỉ uống được một lon bia mà thôi!

Chắc trong tương lai, Đồ tôi sẽ cho trình diện lần lượt các bài ấy có thể ở các tờ Nam Úc, Adelaide và Né để Quý vị coi chơi. Đồ tôi mong Quý vị sẽ góp ý phê bình. Kể đại khái tên các bài thơ như: Cờ bạc, Thằng mặt chuột, Kẻ gây rối, Tâng bốc, Nổ, Người chỉ trích, Kẻ a dua, Hiếp chồng...

Trở lại vấn đề, trong khởi đầu ai cũng ráng lo làm ăn để gầy dựng cơ nghiệp, tạo điều kiện cho con cái học hành... Nhưng từ những ngày có Casino, nhiều người đã tiêu tán tài sản, số tiền dành dụm cũng bay đi, thậm chí kéo đến giựt hụi hè, mượn nợ không trả, rồi sau nầy lại vào con đường buôn bán "độc dược" hại đến trẻ con. Nhiều bậc cha mẹ phải điên đầu vì con. Trên luật pháp, xã hội chúng nó đã được tự do: "Có tiền trợ cấp xã hội, có quyền bỏ nhà ra đi, không bị cha mẹ đánh đòn hay uy hiếp". Chúng tha hồ đi chơi và nghiện ngập, rồi thế hệ trước lôi kéo thế hệ sau, con cháu chúng ta sẽ đi về đâu?

Nhìn lại dân tộc ta không có điều gì khác để hãnh diện ngoài việc giữ vững được độc lập và tồn tại dù bị ngoại xâm đô hộ hơn ngàn năm. Khi ra xứ ngoài, người Tàu có nền văn minh đặc trưng và số dân vĩ đại mà hãnh diện; Người Nhật là con cháu Thái dương Thần nữ; Người Do thái được Đức Chúa Trời tạo ra để cai quản loài người trên mặt đất; Giống Đức là thuần chủng Aryen... Còn ta chỉ có nền văn minh Đông sơn với trống đồng mà thôi! Vả lại, huyền thoại Lạc Long Quân- Âu Cơ lại chia hai các con vì Rồng Tiên không thể ở chung với nhau. Câu chuyện muốn nói đến các dân tộc miền thượng du và đồng bằng đều là anh em, nhưng trên thực tế chứng minh khác lại, cho thấy dân tộc ta đến đâu cũng dễ dàng bị phân hóa thành phe nhóm kình chống, hoặc là nghịch với nhau. Sức mạnh chỉ ở trong đoàn kết và thuần nhất, còn ta thì chia năm, xẻ bảy. Nếu Quý vị không tin Đồ tôi thì cứ nhìn lại mà coi!

Đã thế thì thôi, lại thêm "tức khí" anh hùng, chẳng ai thèm nhịn ai, vị nào cũng muốn "làm cha", ý kiến nghịch nhau thì nhảy ra lập nhóm khác, kéo bè lập phe, chống đối. Chẳng bên nào chịu kém, liền lấy "cái mũ" ụp lên đầu đối phương. Kẻ thù đứng bên ngoài vỗ tay khen đáo để. Trước 75 có mũ "Việt cộng, Cộng sản"; sau 75 có mũ "phản động, Tình báo"; bây giờ có mũ "Việt Cộng again". Lòng nghi kỵ ấy khởi đầu cho các màn đấu võ miệng, trấn áp. Đả rồi! không phân thắng bại lại kéo lên văn đàn, không phải là "bút chiến" tranh luận một vấn đề, mà là "chửi lộn". "Văn chương, chữ nghĩa trở nên cuồng". Lúc ấy, nàng Thơ đã bị hiếp dâm:


KẺ HIẾP NÀNG THƠ.

Nàng Thơ than thở, dáng u sầu
Mắt ướt hoen mi, nhìn mãi đâu?
Yên lặng, chơi vơi mà chẳng nói
Eo sèo, lem luốt... Áo quần đâu?


Nàng bảo rằng: Nàng bị hiếp dâm
Đám người hung bạo đến âm thầm,
Ngôn từ, chữ nghĩa như dao mổ
Hăm dọa, bắt nàng để hiếp dâm.


Cái nhóm hung tàn đi hạ nhục
Hết người, sao lại đến nàng Thơ?
Văn chương, ý tưởng đầy thù hận
Hoen úa, nàng Thơ tự bấy giờ...!


Uổng công ăn học bấy lâu nay
Thơ văn, chữ nghĩa khó nghe thay
Đem ra ức hiếp người như thế!
Tội nghiệp nàng Thơ đến thế này..!


Ôi! Đời như thế đó! Chia nhóm để làm gì? Bôi bác nhau để chi? "What for?"và"What for?' Thắng hay bại ta được những gì? Đâu phải không có con đường nào ta đi? Đường đi muôn vạn lối, chỉ tại "Tâm" ta không muốn "bình" mà thôi. Tâm ta đừng "vọng động", cái "ta" trầm xuống, thì mọi việc xảy ra trong cuộc đời giống như một vở kịch, ta đứng yên nhìn nó trôi qua như một trò chơi. Lúc ấy, ta sẽ thấy con đường ta đi. Đi như thế nào, dù không ích lợi cho ta nhưng đem đến ích lợi cho mọi người thì ta tiến bước. Đem chữ nghĩa, văn chương dệt thành những bài thơ yêu nước đấu tranh, những bài ca nhân loại; vạch nên con đường cho con cháu ta đi; hát lên bài hát kết đoàn, nối lại mọi người con Việt, loài người với nhau... chẳng là hay hơn ư? Văn nghệ, nghệ thuật, văn chương tô thắm con người thêm lên và kết tủa hoa đèn cho con cháu ta tới phía trước... chẳng là đẹp lắm ru? Thực ra "Uy lực của ngòi viết" là phát khởi tự đáy lòng, tự chính tâm của ta:

"...Tâm tạo liên trì,
Tâm tạo địa ngục
Tâm vọng động thì muôn ngàn sai biệt tranh khởi
Tâm bình thì thế giới thản nhiên..."
(Lục Tổ Huệ Năng)
Thế thì, xin mời Quý vị "Trầm Tư" mà suy nghĩ lại vậy!

(Đồ Ngông, 4-5-02)


*Điều "Bất Đắc Dĩ"!

Khoảng 10 năm trở lại đây, Đồ tôi không thích các sự rắc rối; nhưng chắc do nơi số của mình, thành ra các chuyện tự nhiên cũng đến: “Ấy là số trời!". Do Đồ tôi lại nghĩ về Luật Nhân Quả nhiều hơn nên cũng phần nào được nguôi ngoai hay cũng thấy mình khá được "an tâm" trong cuộc sống: Tại mình vào những kiếp xa xưa đã gây nhân đến cho người khác thì bây giờ mình phải trả lại cho họ, hoặc họ tìm đến mình họ đòi, thế thôi! Nếu Đồ tôi bảo "số trời" thì tội nghiệp cho Ông Trời quá! Ông Trời lúc ấy nếu suy nghĩ kỹ, lại giống như một "sở rác". Điều tốt thì do Trời, Trời trở thành người tốt ban phúc, ban lộc, ban thọ cho người được Phúc, Lộc, Thọ. Còn đối với người cùng khổ, trộm cướp, tội phạm, giết người, hiếp dâm,.. thì Ông Trời cũng lại đem ban các thứ ấy cho các người đó sao? Thì "té ra" Ông Trời lại là thủ phạm các chuyện xấu ấy ư? Cho nên Đồ tôi sau nhiều lần suy nghĩ, đắn đo, "vắt hết nước chanh" đành thôi! Đừng đổ trút cho Ông Trời là tốt nhất, ai làm nấy chịu, phần ai nấy hưởng, ai "tu thì người đó đắc".

Mới đây Đồ tôi dự tính không thèm đá động gì tới chuyện người khác đấm đá nhau, dù là tranh quyền lợi hay vì sự ấm ức, hầm hừ, tức khí tự đời "cố lít, cố la" nào, hay ý đồ "triệt tiêu" một cái gì đó của nhóm hay cá nhân nầy hoặc kia. Mà cứ làm khán giả, cứ mua vé ngồi trên hàng ghế cao nhìn thiên hạ hát coi chơi; và nhất là Đồ tôi muốn coi kết cục như thế nào để nhìn xem "Tay thắng" được cái gì? "Tay thua" sẽ mất cái gì? Và đến hồi cuối cùng khi chết kẻ thắng có đem các thành quả ấy theo mình về Thiên đàng hay Địa ngục không? Đồ tôi nghĩ lạ: Chắc lúc đó Chúa sẽ ngạc nhiên hỏi: "Con mang các vật đó đi đâu vậy?" Nếu trả lời: "Thưa Chúa! Ở trần gian con là người tốt nên con đã thắng được các chiến phẩm nầy, nay con chết rồi con muốn đem nó theo về Thiên đàng". Chúa sẽ buồn lòng lắm! Chúa sẽ bảo: "Này con! đó là chuyện của trần gian con hãy bỏ lại ngoài cửa Thiên đàng đi. Con không thể đem vào, vì con đem vào trong Thiên đàng, con sẽ biến Thiên đàng trở thành trần gian ngay."

Con người chết đi chẳng còn lại gì cả, tiền bạc, vợ đẹp, con ngoan, danh vọng hay ngay cả thân xác của mình cũng không thể đem theo. Xác sẽ thối rữa! Nếu ta đừng yêu mến cái xác của ta thì ta sẽ đi đầu thai tìm cái xác mới thành hình mà chui vào làm một cuộc sống mới. Nếu ta còn yêu mến cái xác của ta quá, hồn ta cứ lởn vởn, bay bay không định hướng, không chịu tìm cái xác mới thì ta sẽ là ma hay quỷ chỉ hiện ra hù nhát mọi người, hoặc lựa người nào đó mà mình "khoái" nhập vào để "nói chuyện nầy, chuyện kia" hay làm cái gì đó. Ấy là thế giới siêu hình!

Nhưng Đồ tôi nghĩ chuyện nầy không đơn giản, từ chuyện nhỏ bây giờ lần ra lớn, từ thắc mắc, tranh luận về "một bài viết của người khác" đã trở thành bài viết của chính mình, từ ý nghĩ của người khác bây giờ tới sự sân hận của chính mình. "Lửa sân hận đã nổi lên, sẽ thiêu đốt cả vạn rừng công đức". Thế là "chửi" không tiếc lời, không kể ngôn từ sử dụng để cho công chúng coi chơi và cả đôi bên đều mượn mũ để chụp lên đầu đối phương.

Tục ngữ của ta có câu: "Trâu bò húc nhau, ruồi muỗi chết", điều nầy rất đúng trong trường hợp nầy. Nếu chuyện riêng của "trâu bò" thì cũng chẳng mắc mớ gì để "ruồi muỗi" Đồ tôi phải lên tiếng, nhưng đây là chuyện đã phát triển lớn đến mức độ báo động, hoặc tới giai đoạn cao độ trở nên "sóng ngầm" chờ ngày bùng nổ tiếp giữa hai lực lượng không thể hòa giải lẫn nhau vì không bên nào nhịn thua hay lắng dịu. Ảnh hưởng lâu dài của nó sẽ đưa đến một Cộng đồng luôn lúc nào cũng bất ổn, không đoàn kết và sự việc có thể tái diễn bất cứ lúc nào. Mọi điều tốt hoặc xấu sau nầy đều ảnh hưởng đến mọi thành viên trong Cộng đồng. Chỉ tội nghiệp cho đám "ruồi muỗi" thôi! Thấp cổ, bé miệng, kêu chẳng tới Trời: "Ai ăn mặn khiến mình khát nước", "Người ta làm xấu khiến mình phải chịu lây"; ra ngoài xã hội Cộng đồng mình bị đánh giá thấp kém thì cũng phải "Cúi đầu, vuốt mặt" làm ngơ... Không biết Đồ tôi viết như thế có quá đáng không các vị "nhân sĩ kính mến" (?). Chỉ mong các vị suy nghĩ lại cho đám "ruồi muỗi" chúng tôi được nhờ.

Giả sử có một người Úc hay Tây nào đó hỏi bạn về Ngô Cảnh Phương (Đó chỉ là một cá nhân thôi), trước khi bạn trả lời họ, bạn nghe mặt bạn có cảm giác ra sao? Cái cảm giác đó rất nhỏ nhoi, nếu ta không "cảm được" thì xin bạn đừng làm "việc lớn". Tự ái cá nhân còn chưa có, thì đừng nói chi đến tự ái dân tộc. Nhưng thông thường với mọi người chúng ta "Tự ái cá nhân lại lớn hơn tự ái dân tộc nhiều", chúng ta có thể làm thoải mái tự do, hoặc "cự" với người nào đó mà ta không chịu nhịn thua hay quên đi một chút lịch sự... thì người ngoại quốc sẽ coi đó là của người Việt hoặc Á châu. Họ tỏ vẻ khinh ta, ta lại tự ái càng bạo động thì họ lại càng nhìn dân tộc ta "tồi tệ hơn". Đồ Ngông tôi chỉ "bi quan", hay "quan trọng hóa" vấn đề mà phân tích chơi vậy thôi! Nếu bạn giận lên chửi thì Đồ tôi cũng chỉ "chìa" mặt ngông ra cho bạn chửi, mà không nói một lời!

Như vậy chắc bạn đã thấy "Ruồi muỗi chết", chết không phải ở giữa hai cái sừng đụng nhau, mà chết vì cái tiếng dư luận bên ngoài bình phẩm, phê phán, khinh miệt... Và Cộng đồng ta, hay nói đúng hơn cái cử động của mọi con người Việt sẽ được người Úc, người Tây hay sắc tộc khác chú ý quan sát.

Đồ tôi không sợ, vì Đồ tôi chỉ là một trong "mấy chục ngàn người Việt", mà Đồ tôi chỉ sợ cho mấy chục ngàn người Việt đó thôi! Nếu bạn không ưng ý, thì xin bạn vui lòng coi như Đồ Ngông tôi nói bậy!

Và kể từ sau bài nầy, Đồ Ngông tôi sẽ không "xía" vào chuyện của Quý vị ấy nữa. Đồ Ngông tôi chỉ thích coi hát, chứ không muốn hát. Và nếu có viết nữa thì viết chuyện thế sự, tào lao chơi để vui mình, vui người. Còn báo nào đăng thì đăng, không đăng thì tặng bạn bè, không quan hệ gì cả. Nhưng nếu có gởi cho báo thì cũng sẽ gởi bên nây, bên kia để khỏi mang tiếng thiên vị, phe đảng. Bên nào "kỳ thị" thì gởi chỗ khác. Nếu kỳ thị hết thì đóng tập gởi cho bạn bè. Chuyện đời chỉ là chuyện nhỏ thôi! Cái đem theo với sự chết mới là quan trọng. Thiên đàng hay Địa ngục; Niết Bàn hay Luân Hồi là do cái Quả và Nghiệp. Đó mới là chuyện lớn!... Bạn có thấy được Đồ Ngông tôi ngông chưa?!!


Vịnh Kẻ Ngông.

Thơ thẩn, long nhong một kẻ ngông
Lang thang, lết thết bước qua đồng
Đi rao thiên hạ: Đời nhiều xấu,
Kêu tặng cho người: Một chữ không.
Người thích?... Mấy ai ham thích mấy?
Kẻ ưa?... Chẳng để mắt thèm trông!
Đời ngông cứ muốn làm ngông mãi,
Ngông thế mà hay, cứ mãi ngông!


Và để nói rõ cái quan niệm lẫn lập trường của Đồ Ngông tôi, Đồ tôi xin khẳng định:

1-Đồ tôi không đứng về phe nhóm nào cả, Đồ tôi chỉ nhìn về khía cạnh "Danh dự Dân tộc và Cộng Đồng". Cái gì có lợi cho Cộng đồng và sắc tộc thì Đồ tôi ủng hộ. Cái gì gây rối, quậy phá Đồ tôi lên tiếng. Đồ tôi là một trong những thành phần "ruồi muỗi", xin Quý Vị nhớ cho!

2-Đồ tôi không chấp nhận một số vị "Trí thức" (sic) cầm bút làm văn nghệ, mượn danh nghĩa văn nghệ để hạ nhục hoặc bôi bẩn, tạo hố sâu giữa các phe nhóm, gây rối cho Cộng Đồng, tạo khó khăn cho "Những người đang Lãnh Đạo". Đồ tôi chỉ làm "Văn nghệ bá láp" nhưng chưa hại đến ai, Đôi khi còn giúp ích cho Cộng Đồng, cho mọi gia đình. Xin Quý vị ấy nên suy nghĩ lại! Đồ tôi nhận thấy qua văn, thi phong các vị ấy rất có "biệt tài", biết đâu sau nầy nổi tiếng cũng không chừng! Nên Đồ tôi hi vọng là Quý vị ấy sẽ "nổi tiếng trên lãnh vực xây dựng và lành mạnh".

3-Những vị trong cuộc của các phe, Đồ tôi nghĩ, tuổi cũng ở vào hàng năm, sáu, bảy mươi... Gần đi "Về Miền" với nhau cả, vậy thì các Vị ấy tạo nên cuộc chiến để làm gì? Muốn "Bôi vôi, trát trấu" vào mặt mày Cộng Đồng hay sắc tộc của ta đó ư?

4-Cộng đồng ta rất mới ở hải ngoại, thành phần ra đi của ta cũng quá phức tạp cho nên xấu, tốt, mang tiếng là điều "hiển nhiên". Nhưng ta cần cùng nhau đóng góp, xây dựng lại một cộng đồng mạnh, thì Danh dự dân tộc mới được củng cố, và ta khỏi phải "Cúi đầu, gục mặt" với các sắc tộc khác. Đó là "Tự ái dân tộc". Vả lại, trong Cộng Đồng ta còn nhiều vấn đề phải lo: Nạn cờ bạc, ma túy, gia đình... và nhất là vấn đề con cái.

5-Nếu Quý Vị là "Thân, Hào, Nhân Sĩ" muốn đóng góp công sức vào việc đưa Cộng Đồng đi lên thì Quý Vị ứng cử vào các nhiệm kỳ, nhưng Đồ tôi "Cầu xin" Quý vị đừng tạo phe đảng "đối chọi" hoặc "đối nghịch" như kẻ thù để rồi bôi bác nhau; mà chỉ cần "đối lập" thôi. Đối lập trên đường hướng sinh hoạt, chứ không phải ở cuộc đời.

6-Nếu Quý vị làm không được, như Đồ Ngông tôi, thì xin Quý Vị để người khác làm, đừng quậy phá. Nếu người ta không làm được thì hết nhiệm kỳ ta ứng cử thay thế. Nếu thất cử thì đó cũng không là vấn đề quan trọng. Cộng Đồng ta với hàng chục ngàn người, có Đồ Ngông "ruồi muỗi" tôi nữa, cần người xây dựng, chứ không cần người đập phá.

7-Xin Quý Vị và mọi người trong Cộng Đồng vui lòng tha thứ cho Đồ Ngông tôi: Vì tánh hay ngông, mà xưa kia thì lở học không tròn, bây giờ làm "dân ngu, cu đen" thành thử "hay vô lễ", đôi khi xúc phạm xin thành thật mong được tha thứ!

"Kính lạy Các Ngài! Bẩm Các Ngài, con không dám thế nữa! Con kính chào Các Ngài! Chúc Các Ngài khoẻ. Con xin tặng Các Ngài một bài thơ mà con "Làm thơ moi móc, đời nhiều xấu" đã làm trong tháng rồi đấy ạ!". Thơ rằng:

Kẻ Gây Rối.

Thiếu chi những kẻ chuyên gây rối
Cứ quậy, cứ la, cứ khuấy thối
Hôm nọ phanh ra chuyện nhỏ nầy,
Mai kia khui nút hầm cầu thối.
Bà con "ê mặt" đã từ lâu,
Sắc tộc "đau buồn" sáng đến tối.
Ăn nói làm sao với bạn Tây?
Dứt đi, xin bỏ đừng gây rối!

(Đồ Ngông, 14-5-02).


Mặc dù nói là không can dự vào cuộc chửi lộn của họ nữa, nhưng tôi quyết không để họ muốn “ra oai, tác quái” hay làm như thế nào thì làm. Tôi bắt đầu làm những bài thơ, hay viết những bài “Tào lao thế sự” để ngầm báo với độc giả để độc giả biết việc làm của những kẻ gây rối, phá sự bình yên của cộng đồng trên đất khách quê người. Nhất định tôi phải “chận” những người gây rối lại bằng sự hiểu rõ của quần chúng! Tôi sẵn sàng với họ trên diễn đàn văn chương và chửi, nhưng tôi không bỉ ổi phải chửi người vì ganh ghét hay thù hận; mà tôi sẽ vạch thói đời, cái xấu của con người. Thế là một loạt bài thơ “chửi thói đời” và “những bài viết tào lao” thi nhau xuất hiện; đến đỗi có người ngạc nhiên hỏi tôi: “làm sao ông có thì giờ để viết nhiều như vậy?”. Tôi chỉ mĩm cười mà cũng không thể trả lời, vì tôi cũng không thể ngờ cho chính tôi!

Nguyên Thảo,
27/12/2009.
(“Cuộc Hành Trình Của Chữ Nghĩa” 11)

No comments:

Post a Comment