Sunday, March 7, 2010

Thơ Đồ Ngông (tt)

Thương Ông.

Tớ thấy thương ông, thương lạ lùng
Bởi vì giận dữ trở thành khùng
Tưởng rằng tớ đã ngông là quá
Nào biết ông thành khùng lại hung (nhiều lắm!)
Cái giận không đâu càng trở lớn
Cơn thù chẳng dứt khiến sôi bùng.
Giận chi giận dữ trong lòng thế
Lộn mãi lên đầu, rối tứ tung.

Đồ Ngông,
16-04-07.

Tớ Đã Thấy Rồi!

Tớ đã thấy rồi, đã thấy ông
Lơ thơ, lủi thủi ở nơi đông
Không kèn, không trống, không chào hỏi
Họ đã thấy rồi, đã thấy ông!

Tớ đã hỏi rồi, có phải ông?
Người ta có đáp đúng là ông.
Sao cô đơn quá còn hơn tớ
Không biết là ông có tủi lòng.

Ừ há! Thấy đời sao khó thật,
Con người nhân nghĩa đặt lên đầu
Bạo tàn, thủ đoạn không nên cuộc
Danh trước, liệt sau...Nghĩ lại sầu!

Đồ Ngông,
16-04-07.

Xứ Này.

Ở cái xứ này, khó lắm thay!
Con mình còn khó, nói chi ai
Làm sao người lớn, ta hay "bắt"
Bắt...(bắt) cái gì đây, vậy hở Ngài?


Tớ nghĩ rằng ông khó bắt thay
Không ai hơ hỏng... để cho Ngài
Rủi ra Ngài bắt... không còn nữa,
Thì khó cho người.., khổ lắm thay!

Đồ Ngông,
17-04-07.

Cái... Cái mà,

Cái... Cái mà ông đã lộn rồi!
Bây giờ... không thế kỷ hai mươi
Quan liêu thay đổi nhiều rồi đó,
Ông nhắm mà ông thay đổi thôi!

Cái... Cái mà ông muốn họ làm
Họ làm không tốt, ông nên làm
Tớ nghe ông làm thì làm tốt
Mà tốt thì ông sẽ cứ làm!

Ông thật là hay, ông quá hay!
Tớ xin xách dép dùm cho Ngài
Dựa hơi, dựa chỗ nhờ đôi chút
Cái... Cái mà ông quả thật hay!

Đồ Ngông,
17-04-07.

Cóc Cần.

Tớ chẳng cần đâu, tớ chẳng cần
Tưởng gì...? Ra thế...! Chẳng phân vân
Tớ đâu tốn sức, cùng công cán
Tớ cứ mà chơi, tớ cóc cần!

Đồ Ngông,
24-04-07,

Ông ạ!

Ông ạ, tháng ngày mau quá nhỉ?
Tuổi xanh nay đã quá xuân thì
Cái già hùng hục tranh nhau thắng
Người đã ốm gầy, lụ mụ đi!

Ông có thấy gì? Nầy cọng tóc
Pha sương, tuyết điểm, muối và tiêu
Bao giờ ông đếm và soi tóc
Để thấy hao gầy với hắt hiu?

Ông có khi nào ngẫm chính ta
Ra vào thơ thẩn cuộc đời là
Bóng câu, thoáng chốc, như mây chó
Nhân nghĩa thì hơn mọi thứ mà!

Đồ Ngông,
24-04-07.

No comments:

Post a Comment