Sunday, March 21, 2010

Thơ Đồ Ngông (tt)

Cái...

Cái Ta "bự" lắm ông à!
Bao trùm vũ trụ, lại "mà mắt" ông
Vươn lên hứng chí "non sông"
Núi cao lấp biển, san đồng dời non.
Nhưng mà chỉ cái cỏn con
Cái Ta "vô ngã" vẫn còn chưa xong
Thế gian lắm kẻ trở ngông
Vì "Ta" bự quá, mà khùng mà điên!

Đồ Ngông,
24-04-07.

Cái Nút

Cái nút đậy rồi, cái nút chai
Vào ra kín mít, ngày qua ngày
Đậy sao cho kín, ta ăn hút
Được kín thì hay, cái nút chai!

Đồ Ngông,
24-04-07.

Ghê Quá!

Ghê thật là ghê, ớn sợ Ngài
Cho nên tớ né, vội đi ngay
Ngài quan to quá, thân cao quý
Tớ kẻ thấp hèn, phận mảy may.
Len lén nhìn Ngài: Ôi, sợ lắm!
Thập thò e tớ: Dạ, lui ngay!
Thế gian sao khác nhiều như vậy,
Ngài, tớ - tớ, Ngài chẳng khác ai!

Đồ Ngông,
27-04-07.

Tướng Quan.

Có kẻ ra đời giữ chức quan
Cha sanh mẹ đẻ đã rõ ràng
Ghi trong tướng số "quan chi địa" (đất của quan)
Hiện ở thân cư "tướng dĩ tràng" (chỗ của tướng)
Ngày tháng chất chồng quan với tướng
Năm năm đóng lớp tướng với quan
Chỉ riêng Tớ cứ "Thân vi tớ" (Thân làm tớ)
Nên suốt đời mình phải đội quan.

Đồ Ngông,
27-04-07.

Bẩm Ông.

Bẩm ông con lỡ dân nghèo
Tiền ăn không có, lấy gì "lo" ông
Không tiền công việc không thông
Thôi nằm bệnh viện, chổng mông la làng
Vết thương nức mủ, nước vàng
Không tiền đành phải chọn đàng nín thinh.
Có tiền ngồi ở trong dinh
Tiền vô như nước - còn mình khổ đau
Những ai tư tưởng dồi dào
Hỏi thăm sao lại thế này, đấy ư?
Công bằng, xã hội, nhân từ
Không tiền mọi thứ giã từ triền miên
Có tiền mua cả được tiên!

Đồ Ngông,
28-04-07.

Quan Ngài.

Quan Ngài cứ bảo: Cho dân
Dân no không thấy, ngu đần tràn lan
Lo ăn chạy khắp xóm làng
Ra thân bương chải, ngập tràn xót đau
Quan nhân đứng chận đàng đầu
Tiền đâu? Nộp trước, rồi sau có phần.
Từ thôn cho đến thị thành
Kéo bè, kéo lủ bóp đầu dân đen.
Rượu chè, đỉ điếm, bán trôn
Bán luôn cái xác, ra thân xứ người
Nghĩ về cái kiếp chơi vơi
Không qua cửa ải: Do đâu cái nghèo?

Đồ Ngông,
28-04-07.

No comments:

Post a Comment