Thursday, July 15, 2010

Thơ Nguyên Thảo:

Ngày Ra Đi!

Ngày ra đi, trong lòng cay đắng,
Ngậm ngùi nhìn dãy núi mờ xa
Quê hương bỏ lại đầy thổn thức,
Đất Tổ ngàn năm, lẫn quê nhà!


Chuyến ra đi, khung trời biển nước
Đời lênh đênh, không thấy bến bờ.
Sóng cao, gió cả, mây vần vũ,
Lòng buồn, đầu ngõ của bơ vơ!


Cuộc đi, với thân mình một bóng,
Giữa những người chung một niềm đau.
Dân tộc lần đầu đi trốn chạy,
Người của ta, ta lại tránh nhau!


Ôi nhân thế! Sao đầy khổ ải!
Gieo thương đau...! Cuộc sống rã rời!
Bao thế hệ...! Lòng còn mê dại
Đưa người về... Tận đỉnh chơi vơi!

Nguyên-Thảo,
31-03-03.



Hoài Niệm.

Từ trang giấy ta đi vào mộng,
Thuở ngày thơ
khung cảnh của trường xưa
Nào thầy, nào bạn, trường lớp cũ
Ta ghi lên ký ức, tự bao giờ!


Thời gian dài,
Trên tóc trắng phôi pha
Với những chiều tà nơi xứ xa
Việc đời, việc sống luôn chồng chất
Trầm ngâm, ta là kẻ xa nhà!


Cứ chọn quê người làm quê ta
Không gian nào,
Chẳng của kẻ không nhà
Chỉ thương ta: Là người có nước
Mà đành: "Thiếu hẳn một quê cha"!

Nguyên Thảo,
12-10-03.




Ngậm Ngùi.

Ta đây, người đó đối đầu
Trường xưa, bạn cũ phương trời cách xa!
Trông người lại ngẫm đến ta
Đi vào mơ tưởng, lại ra mê lầm.
Cơn đau dừng lại giữa sầu,
Nghe trong ý niệm: Bồi hồi, xôn xao
Ngoài trời thoáng chốc mưa mau!

Nguyên Thảo,
12-10-03.

No comments:

Post a Comment