Cây Bút.
Cây bút ngày xưa cây bút lông
Vung tay nét chữ hóa thành rồng
Lông mèo uốn éo bay như phượng
Lòng chẳng bợn nhơ, tâm trắng trong!
Cây bút ngày nay lại cứng còng
Tiền nong mua đứt, phải uốn cong
Thế thời thay đổi người không thẳng
Tuổi đến già nua, nghĩ thẹn lòng!
Đồ Ngông,
27-02-09.
Văn Chương!
Văn chương thời buổi đầy sân hận
Chữ nghĩa ngôn từ bừng nỗi giận
Nhảy múa lộn lồng. như nước... đổ...!
Lắc đầu ngẫm ngán, thôi nhân vấn.
Hận thù kiếp trước đeo theo mãi
Nhân quả ngày nay mang tới tận...
Ừ nhỉ, văn chương là thế ấy
Vậy mà, cũng “học” thêm cùng “vấn”!
Đồ Ngông,
27-02-09.
Giữa Những Đống Rác!
Bên lề cuộc đời
Có nhiều đống rác
Tôi đi giữa những đống rác
để làm thơ.
Thơ của tôi có vương mùi rác,
Nhưng rác là rác
Chứ không phải là thơ
Có những lúc
Tôi phải biết làm ngơ
Như không là đi vào sở rác.
Rác có dâng lên mùi xú uế
Tôi chẳng cần bịt mũi
Còn cố ngửi
để phân biệt
Cho ra mùi hôi thối
Của con người hay tâm địa của người thơ.
Tội nghiệp cho chữ nghĩa bơ phờ,
Phải vương lấy những nỗi niềm sân hận!
Đồ Ngông,
29/11/09.
Thơ Rác.
Rác là thơ hay thơ là rác
Người lấy rác lại bỏ vào thơ
Người đem mình chôn nơi đống rác.
Rác bây giờ trở thành nhà thơ
Văn chương ngoảnh mặt ơ hờ
Rác là thơ và thơ ra rác
Thế sự vô cùng nơi tâm mà khác
Đi lẫn về giữa cõi “sắc không”!
Đồ Ngông,
30/11/09.
Thursday, July 15, 2010
Subscribe to:
Post Comments (Atom)
No comments:
Post a Comment